Đối với giếng sâu dùng máy bơm ly tâm, bạn phải mồi nước trước khi dùng và lắp thêm một van một chiều vào đường ống đẩy. Nếu không có nước, máy sẽ hú lên, dẫn đến hư phốt chận và làm cháy động cơ kéo máy bơm.
dịch vụ thiết kế website bán hàng giá rẻ
Hướng dẫn sử dụng máy bơm nước:
Nên lắp thêm lưới lọc nước ở ngõ vào để lọc đất cát có thể dẫn đến làm kẹt cánh bơm.
Khi bơm từ nguồn nước thủy cục rất yếu cũng cần phải mồi nước trước khi khởi động và lắp thêm van một chiều như loại bơm giếng sâu. Nếu không có nước, phốt chận sẽ bị hư do quá nhiệt và làm nước chảy ngược vào máy gây nên cháy máy.
Nên lắp thêm một bồn nước khoảng 400 lít hay hơn (tùy nhu cầu) đặt trên cao để ổn định áp lực nước trong nhà và phòng khi cúp nước.
Hỏng hóc thường gặp nhất là không thấy nước bơm. Sự cố này là do đường ống trong nhà bị xì, hỏng van một chiều, hỏng phao tự động (trong bồn nước), hỏng phốt chận, cánh quạt và hỏng bạc đạn (nếu không sửa ngay sẽ làm cháy động cơ máy bơm).
Động cơ máy bơm nước không hoạt động do điện áp không đủ (thấp hơn 160V, bạn nên lắp thêm một ổn áp riêng cho bơm nước nếu cần). Nếu tình trạng điện yếu kéo dài, sẽ dẫn đến hú máy, nổ tụ và kết quả là cháy máy. Để tránh cháy, khi nghe tiếng bơm hú phải cắt điện ngay. Khi lắp ráp bơm bạn nên dùng một cầu dao hay CB riêng cho máy bơm nước trong nhà.
Hỏng rơ-le ở loại bơm áp lực do trong đường ống nước đi ra không có lắp van một chiều.
Khi động cơ máy bơm nước quay rất chậm và nước chảy ra rất yếu, là do lâu ngày các bạc đạn hai đầu bơm đã khô dầu. Trường hợp này hay dẫn đến nổ cầu chì ngay. Bạn có thể nhỏ ít dầu nhớt vào hai đầu trục trước khi thay cầu chì mới và cho bơm hoạt động trở lại.
thợ sửa máy bơm nước tại gò vấp
Qua bài viết này, kính chúc quý khách có nhiều thông tin và kinh nghiệm hơn, để từ đó sử dụng máy bơm nước một cách hiệu quả nhất
Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015
Chuyện 3: Người ba nặng vía
Ba tôi, người gắn bó với cái xóm ma quái kia, thì thật là can đảm quá rồi. Ổng đã quen vì những lần bị ma trêu chọc, vì đã chứng kiến những người bị ma đưa vào bụi tre, thờ thẫn mãi cả tuần mới tỉnh táo lại được, cũng có lần ma nó phỉnh anh tôi ăn màng nhện vì nó bảo đó là kẹo.
Xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước tại quận gò vấp
Ba tôi làm giáo viên, mà các bác cũng biết đấy, nghề nhà giáo lúc trước làm gì đủ tiền mà lo cho cả nhà, má tôi cũng giáo viên, 2 giáo viên gồng gánh biết bao nhiêu cơ cực để lo cho chúng tôi đến bây giờ, nhưng ma má quyết không bỏ nghê, yêu nghề nhà giáo đến cùng. Vì thế, để chống lại cái nghèo, ba tôi phải đi làm thêm nhiều thứ, nào là tăng gia trồng đậu phộng, đi mò ốc, đi mò ếch, câu cá…Trong những lần đi làm đó, không ít lần ba tôi gặp ma, và đã không ít lần ổng phải nản lòng dắt chiếc xe đạp cà tàng quay về, vì biết ma quỉ nó giỡn chơi, nhưng chỉ đợi ổng sơ hở thì nó có thể dụ dỗ ổng đến sự nguy hiểm rồi cướp mạng ổng.
Thường thì ba tôi hay đi câu buổi tối, vì buổi sáng đi dạy, có khi buổi chiều cũng đi dạy, không đi dạy thì ở nhà nấu cơm hèm ( cơm gạo lúp để nấu rượu ấy), chế rượu, cho heo ăn… Tối nào cũng như tối nào, từ 9h là ổng xách cái xe đạp vác theo mấy thứ đồ nghề rồi lên đường. Ba tôi câu ở nhiều nơi, toàn là nơi bí mật mà ổng và ông bạn câu của ổng tìm được, có khi là cái ao cá bỏ hoang, có khi có đoạn cống tràn. Câu cái giờ 9h tối ấy thì xác định là không ai giành chổ ngồi, chỉ có khả năng câu được bao nhiêu, cảm giác với cân cần có tốt không hay thôi, tôi chẳng biết ba tôi câu được nhiều hay ko, chỉ biết lúc đó thấy cá là ớn óc, vì ngày nào cũng ăn
Đêm đó cũng như mọi thêm, ba xách cần, leo xe đạp đi đâu cùng ông Ph, ông P này là bạn câu với ba tôi, mà ba tôi hay gọi vui là cần thủ yêu nghề. Địa điểm được chọn đi câu là cống thôn 4 Cẩm Thanh, cái cống này nước chảy êm, hồi sáng mới xả nước nên ba tôi đoán cá đêm nay sẽ nhiều, ổng câu bên ruộng chứ không phải bên sông ( cống xả nước ngăn cách giữa ruộng và sông , khi nào mở ra thì nước chảy vào ruộng ). Bên sông này, nước ở gần bờ thì thấp. nhưng mà chỉ cần lội ra thêm khoảng 3 bước nữa là nước tới bụng, dần dần càng ra ngoài xa nước càng lớn dần. Ba tôi và chú Ph chọn xong chổ ngồi, chuẩn bị móc mồi cẩn thận, cái khâu móc mồi luôn là quan trọng nhất, móc sao cho con trùn nó như bơi lội dưới nước thì cá mới tin mà ăn, mà ăn thì kéo đầu lên . Ông Ph quăng cần trước, sợi cước đi xa thật va rồi rớt xuống nước, ba tôi thì quăng sau, 2 người ngồi khoảng được 1 phút thì cá nhắp cần ba tôi, ba tôi có ngón nghề độc chiêu là cá nhắp nhẹ là cảm giác ngay, chỉ cần nó nhắp vài lần là ổng giật cần ngay, không trật được đâu, còn ông Ph thì phải cho cá ăn kéo đi rồi mới giật lên. Vậy là ông ba tôi sau một vài giây đấu trí với con cá, đã thu về 1 con, cũng to, nhưng nghe nói loại này ăn tanh ( cá rô, nhà tôi ko bao giờ ăn cá rô vì nó tanh quá, rửa chén rồi mà vẫn tanh ). Ông Ph ngồi bên nãy giờ, cá không ăn, cũng chẳng nhắp nhiết gì thật khó chịu, mọi lần vừa bỏ mồi xuống là cá ăn nhiều lắm, chắc là do ổng móc mồi không kĩ nên mới ế vậy. Nghĩ là vậy, ông Ph kéo cần lên, thì phát hiện móc câu mắc vào cái gì ở dưới sông, giật mãi không lên, giật 1 lần, 2 lần, 3 lần…Ba tôi nói:
- Thôi mi đưa ta giật thử có lên không, biết đâu có thằng mô hén chọc mi chứ sông ni làm chi có đã mà mắt lưỡi câu.
Nói là làm, ba tôi cầm cần ông Ph giật 1 cái thì nhẹ hèo, có vướng cái gì đâu, ông Ph bị thằng nào dưới đó nó chọc rồi, 2 ông lăn ra cười. Con người cũng gan dạ thiệt, biết dưới đó là cái gì mà cười nó, vậy mà 2 ông bảo thôi kệ hén đi, câu tiếp về nuôi vợ con.
Lần này ông Ph móc mồi cần thận, trước khi quăng cần ổng nói 1 câu:
- Tui nghèo mới đi câu mấy ông ơi, cho tui kiếm con cá về ăn hỉ.
Rồi tin tưởng cái lời cầu xin đó được mấy con ma ( ổng nghĩ vậy) chấp nhận, ổng ngồi thoải mái đợi cá cắn câu, trong khi ông ba tôi giật thêm được con cá nữa.
Lần này,..cá ăn, cá bự lắm, ăn đẹp, ăn 1 cái dứt khoát là kéo cần liền, ông Ph giật mình vì sông này cá ăn xấu lắm, sao ăn đẹp mà mạnh như thế được, trong phút giật mình đó, cần ông bị con cá kéo trượt khỏi tay, rớt xuống sông. Ba tôi chứng kiến hết mọi chuyện, cũng ngỡ ngàng lắm, cá gì mà ăn mạnh vậy, chẳng lẽ câu được con cá căn, mùa này làm gì có cá căn mà kéo đẹp vậy được. Điều lạ lùng hơn nữa, là cái cần sau khi rớt xuống nước, cách chổ ngồi câu khoảng 3m thôi, thì đứng im tại chổ, “con cá” tự nhiên không kéo nó nữa. Ba tôi trong lòng nghe nghe rồi, ông Ph cũng nghi ngờ, cá đã cắn câu, nó mà nước rút thì có khi đứt cước chứ làm gì mà kéo xong nhả ra được…
Cái cần lơ lững đầy khiêu khích, ông Ph tiếc cái cần, cái cần bằng trẩy hơ lửa, phơi nắng cả tuần mới đem câu, vậy mà vì cái gì đó, nó đang như người chết nước cầu cứu. Trong khoảng không gian im lặng đó, ông Ph đang đấu trí với chính nổi sợ hãi của mình, ổng không dám lội xuống, cho dù nước chổ cây cần chỉ ngang cổ ổng, mà ổng lại là dân bơi nữa, nhưng ổng vẫn sợ, sợ cái gì đó kéo cần ổng, thì cũng kéo chân ổng được chứ. Ba tôi ngồi ngay bên cạnh, trong lòng hơi lo lắng, chẳng lẽ bỏ bữa câu ra về, xui quá chừng.
-Thôi chừ ri, mi giữ mi, mi bước xuống lấy, xong chuyển chổ.
Ba tôi giữ lấy tay ông Ph, ông Ph bước xuống. Ngay khi ổng vừa bước xuống thì…cái cần trôi xa thêm 1 chút ra ngoài kia. Nó trôi tính chừng bằng y 1 xẩy chân của ông Ph, ông Ph bực mình, tiền thêm bước nữa, nước lên tới hơn đầu gối rồi, thì cây cần,như trêu ngươi ổng, lại trôi xe thêm một chút…Ông Phước tức mình định bởi ra lấy, thì tay ba tôi bấu chặt lấy ông, kéo ngược ổng lại:
-Mi không thấy hén chọc hả mi, ra nữa là chết đó con!
Ông Ph như tỉnh táo lại, hóa ra mình nãy giờ bị nó trêu mà mất lý trí, tý nữa là đi rồi, ổng nghĩ vậy rồi quay đầu giọt thật nhanh lên bờ, rồi ổng lên xe đạp, lúc đó là gần 11h đêm, ba tôi và ổng đi về, xem như tối nay được 2 con cá, mất cái cần.
Tiễn ông Ph về xong, ba tôi quay về, nhưng vì sự tiếc nuối bữa nay cá nhiều mà xui, ổng quyết định đi câu 1 mình.
Ổng quay lại thôn 4 Cẩm Thanh, trời tối ôm, đạp xe đạp cũng xa nữa, vậy mà ổng quyết định là ổng đi, chẳng sợ gì cả. Địa điểm câu lần này là 1 đoạn sông, ba tôi chọn ngồi trên cái cống ( cống dẫn nước ) để câu. Ổng dừng xe, chuẩn bị chổ ngồi, ổng ngồi ngay trên cống, chống chân vào mấy cái gờ đá rồi quăng cần. Cá ăn nhiều, câu gần tới 12 giờ mà cá đầy rá rồi, phải lấy cước sâu lại mắc lên xe đạp, ba tôi nghĩ chắc ngày mai ăn không hết đem cho quanh xóm, cho ngoại tôi, lựa cá rô cho hết,haha.
Nhưng tối hôm nay, hình như là tối xui xẻo thì phải, đang yên lành thì có chuyện xẩy ra.
12h đêm…có tiếng đám ma, tiếng kèn trống, tiếng khóc tiếng than ai oán văng vẳng. Ba tôi nghĩ:” giờ ni còn có đám ma hả bây”. Tiếng kèn cứ lo dần, như phát ra từ làng xóm ở phía sau lưng ba tôi, càng ngày, tiếng khóc càng to, càng than thở, tiếng kèn đám ma thê lương não nề nghe như vô tận, chẳng dứt. Lần này ba tôi chú tâm nghe rõ hơn, thì thấy trong cái tiếng thê lương đó, có tiếng bước chân đi dồn dập, theo nhịp theo điệu, như là đang đoàn người đang vác quan tài người chết, bên cạnh là người thân than khóc, tiếng kèn tiếng trống thê thảm quá, 12h đêm mà sao ai chọn cái giờ này mà di quan vậy.
Ba tôi cứ mỗi lần cúi xuống là nghe tiếng đám ma càng lớn dần, ổng sinh nghi, kê tai vào nắp cống…Tiếng kèn trống, đám ma khóc lóc ở trong cống phát ra…Lần này ổng sợ thật, ổng vứt cần luôn, lên xe về một hơi, vứt lại cá, vứt hết lại, chỉ đem cái mạng về.
Ba tôi đạp thật nhanh, vừa đạp vừa sợ, con người can đảm, cứ tưởng ko bao giờ sợ cái gì, vậy mà lần này, ổng sợ ra mặt, sợ toát mồ hôi lạnh. Chạy xe từ Cẩm Thanh về, đạp mệt, tới gần cái ngã tư chợ bà Lê, ( cách nhà tôi cũng xa) thì ổng dừng lại nghĩ, chắc là vì mọi chuyện nó cũng an toàn rồi, nên ổng cũng bớt sợ nữa. Ổng đem bó hương kẹp ngoài sau xe ( dân đi câu lúc đó toàn có bó hương kẹp sau xe), đốt nửa bó rồi cột phía sau,không phải là để cúng ma, mà là để đi trong đêm người ta nhìn ra, mà không bị mấy xe gắn máy tông, ban đêm xe gắn máy đi ấu, nhất là xe min chở hàng lúc đó được ví như xe tải bây giờ vậy.
Nghĩ 5p cho đỡ mệt thì ba đạp 1 lèo về nhà, với cái bó hương ngoài sau xe, dắt xe vào trong nhà, ba quên tạt nước cho hương tắt, nó vẫn cháy trong nhà. Má con tôi thì ngủ rồi, ngủ say lắm chẳng biết gì đâu. Ba tôi mỗi khi về trể thì ngủ dưới đất, vì sợ má con tôi tĩnh giấc,.
Tắm rửa xong, thói quen của ba tôi là quay lại nhà trên, kiểm tra cửa nẻo lần cuối rồi đi ngủ, ba tôi vừa bước ra, nhìn ra cửa số bên cạnh cửa chính, thì phát hoản khi thấy 3 bóng người, nó bấu tay vào khung cửa, mắt nó nhìn chằm chằm vào bó hương, nó giật lên từng hồi như là hít bó hương vậy, ba tôi quay đầu trở lại phía trong nhà, đem ra 1 cái rựa và ca nước, ổng đổ ca nước lên bó hương đang cháy, lấy cái rựa đặt ngang cửa, với tay đóng cửa sổ rồi đi vào trong, thật nhanh…
Rồi ổng đi ngủ, ngày mai, ổng lại tiếp tục đi câu…Để kiếm thêm con cá cho má con tôi ăn, có lẽ ổng gan dạ, phải gan dạ.
Những cái chết
Câu chuyện tôi sắp kể sau đây, có những cái chết chẳng có con ma nào xuất hiện, có những cái chết bí ẩn đầy mùi tâm linh. Xóm ngoại tôi, nằm sâu trong hẽm, vào hẽn độ chừng 20m là xóm ngoại, cách ly hoàn toàn với đường phố nhộn nhịp ngoài kia. Thời trước chưa có đèn đường, xóm tối thui, ban đêm đi chơi về trể thì xác định phải đấu tranh tư tưởng lắm mới lần mò và vào xóm được. Đường nhỏ hẹp, 1 bên có tán cây lớn của nhà thờ che ngang càng làm cho xóm ngoại trở nên mù mịt, u tối hơn hẳng so với phố xá đông vui ngoài kia.
Trong xóm, có cô T, cô T đối với lũ con nít chúng tôi thì vui tính lắm, cô hay dẫn chúng tôi vào nhà, bật phim hài cho xem, cho bánh kẹo ăn, cô lấy niềm vui của tụi nhỏ trong xóm làm niềm vui của cô, vì cô độc thân. Kể về cô T, là một sự lỡ làng to lớn. Cô T lúc trước đã quyết định đi tu, học làm Ma-sơ. Muốn làm Ma-sơ, mọi người phải thử thách nhiều, tâm phải luôn hướng về Chúa, phải siêng năng, dậy sớm đọc kinh xem lễ hằng ngày, giữ gìn rất nhiều. Cô T đã vượt qua được thử thách, vậy mà không hiểu nguyên do gì, mà tôi kể cô T tự nhiên bỏ ngang về quê, từ đó mọi người cũng tiếc vì cô không thể trọn vẹn làm Ma-sơ được.
Cô T ở 1 mình, trong căn nhà nhỏ chỉ rộng chừng hơn 40m2, có đầy đủ bếp, wc, 1 phòng nhỏ để ngủ, còn lại là không gian để cái tivi và bộ bàn ghế cho lũ trẻ chúng tôi vào chơi quậy phá thỏa thích. Bên cạnh nhà cô T là nhà cô N, chị em ruột với cô T, phía sau lưng nhà cô là nhà cô B, cũng là chị em ruột, cái khu 3 nhà chổ đó luôn rôm rả tiếng cười, nào ngờ, chính nơi đó, bây giờ lại là nơi đặt cái bàn thờ, đèn bàn thờ đỏ chót như máu, ảnh người trong bàn thờ cứ nhìn ra cửa, ảnh vô tri vô giác mà chẳng ai buổi tối tiền đường đi qua dám nhìn vào…
Cô T ở 1 mình, trong căn nhà nhỏ chỉ rộng chừng hơn 40m2, có đầy đủ bếp, wc, 1 phòng nhỏ để ngủ, còn lại là không gian để cái tivi và bộ bàn ghế cho lũ trẻ chúng tôi vào chơi quậy phá thỏa thích. Bên cạnh nhà cô T là nhà cô N, chị em ruột với cô T, phía sau lưng nhà cô là nhà cô B, cũng là chị em ruột, cái khu 3 nhà chổ đó luôn rôm rả tiếng cười, nào ngờ, chính nơi đó, bây giờ lại là nơi đặt cái bàn thờ, đèn bàn thờ đỏ chót như máu, ảnh người trong bàn thờ cứ nhìn ra cửa, ảnh vô tri vô giác mà chẳng ai buổi tối tiền đường đi qua dám nhìn vào…
Cô T, theo lời má tôi kể, thì ngày xưa cô cũng tưng tưng, có nhiều người gọi cô là T khùng, chắc vì cô vui tính và hay nghịch dại, đôi khi hay nổi cấu quánh lộn vs những bạn bè cùng tuổi. Vào năm cô T học lớp 5, đã có 1 chuyện xẩy ra, không phải xẩy ra với cô T, mà chính cô T làm nó xẩy ra với bã. Hôm đó cô T đang ngồi chơi ở bãi đất gần nhà thờ ( xóm ngoại tôi bên cạnh nhà thờ ), cùng chơi với cô là 2 dì và má tôi, chơi vui lắm, cãi nhau thì ôm trời ôm đất, bổng cô T mắc tè, kêu đi về nhà rồi cả bọn chơi 1 lúc nữa rồi giải tán. Cô T về đi tè xong thì thấy nhà mình có con mèo chạy vào, con mèo tam thể nhỏ xíu, chắc nó là mèo hoang, đi lạc đâu đó rồi chui vào nhà cô tìm đồ ăn. Cô thấy con mèo dễ thương, liền bồng đi qua nhà má tôi khoe ( nhà ngoại tôi ), rồi bồng quanh xóm, ai cũng khen mèo đẹp, cho nó ăn, nào là lát thịt mỡ, miếng cá ăn thừa từ sáng. Lúc đó nghèo khổ, người còn không có mà ăn, lấy đâu cho mèo, vậy mà cô T quyết định nuôi con mèo:
- Ta đem về chút xin ba má nuôi.
- Ta đem về chút xin ba má nuôi.
Cô T khẳng định vậy với đám trẻ, làm cả bọn ré um xùm vì vui mừng, dễ gì được có con mèo cho cả bọn ngồi vọc. Trưa đó, cô T xin phép nuôi mèo, và ba mẹ cô T đồng ý. Chính cái sự đồng ý nuôi mèo đó, có lẽ làm cho cô T mắc tai họa… Chiều hôm đó tầm 3h, cô T đang ngồi học bài, con mèo thì cô lấy dây nhựa, cột vào cổ, 1 cầu cột vào cái soong cửa bằng sắt, cho nó nằm trên bàn học, cô vuốt ve nó, nó nằm im tận hưởng cảm giác của 1 con mèo hạnh phúc, từ con mèo hoang trở thành mèo nhà, được ăn uống tử tế, tối được ngủ bên cạnh chủ thì còn gì hạnh phúc hơn đối với con mèo kia…vậy mà Biểu tượng cảm xúc frown . Nghe tiếng gọi của bọn trẻ, cô chạy liền ra bãi cát chơi đồ hàng, trốn tìm, mà quên rằng con mèo nó vẫn bị cột ở cửa sổ. Cô đi được 1 lúc thì con mèo nằm ngủ tỉnh dậy, nó tìm cô, nó nghe tiếng cô, vội chảy qua soong sắt cửa sổ, thì sợi cây kéo cổ nó lại, sợ dây ấy quá ngắn, nó giữ con mèo lơ lững trên cửa sổ, nó siết cổ con mèo, con mèo thảm thương quá nhỏ bé chỉ biết kêu lên từng đợt “ Meo meo…Queo quéo quesooooooo….” rồi nó chết, như bị thắt cổ chết vậy. Cô T chơi xong, 5h chiều, người lấm lem, cô về nhà thì ngất xỉu vì cảnh tượng đáng sợ, nó quá đáng sợ để 1 đứa bé lớp 5 có thể trụ vững. Bọn trẻ trên đường về nhà nhìn qua thì thấy cô T cũng ré lên, người lớn tới rồi ôm cô T vào nhà, lấy cái xác con mèo, quấn vào bao ni lông rồi vứt ra đường cái.
truyện tình hay: vợ chống chưa lớn
Chuyện cứ thế trôi qua, tuổi thơ cô T chịu nhiều mất mát, tôi không biết nhiều, chỉ biết lúc chơi cùng bọn trẻ tụi tôi, thì cô T ở một mình, ba mẹ không còn nữa hay đã đi đâu rồi. Cô T làm giáo viên mẫu giáo, cô độc thân, đã gần 40 mà chưa có ai rước, cả xóm thì chẳng lạ gì, có lẽ cô tưng tưng quá nên vậy, không ông nào chịu cái tính của cô được. Đùng 1 cái, cô có người yêu. Người yêu cô T thua cô T nguyên 1 giáp, anh chàng này không hiểu sao lại yêu cô T đắm đuối, cô T thì chìm trong men say tình yêu, ngày nào cũng đi chơi. Và chuyện gì đến, cũng đến. Điểm kết thúc của tình yêu là hôn nhân. Gia đình bên trai qua nhà cô T, chị cô T ở ngay bên cạnh, thay mặt phụ mẫu tiếp khách, 2 họ vui lắm, đồng ý rồi, gởi lễ rồi, hình như là vàng thì phải, quyết định ngày rước dâu rồi, 2 bên chào nhau, đàng trai ra về trong hân hoan. Kệ, 1 giáp thì 1 giáp, miễn 2 đứa nó hạnh phúc là được, 2 đứa cùng theo đạo nữa, thì mong sao cuộc đời nó viên mãn, vậy mà đời đâu có ai ngờ. 2 ngày sau không hiểu như thế nào, cô T lại trả lễ, khuyên mấy cũng không được, họ hàng và cả xóm buồn dùm cho cô T. Lần trước làm Ma-sơ không được, đã lỡ hẹn với Chúa rồi, lần này làm cô dâu không được,lỡ hẹn với chồng, có lẽ cô T chọn 1 con đường khác cho mình…
Hôm đó là Chủ Nhật, xóm nhà thờ thức dậy đi lễ từ lúc 5h. Ai ai cũng đi lễ sáng, thường ngày cô T cũng vậy. KHông kể ngày CN, mà ngày thường cô cũng dậy đi lễ sáng, riêng hôm nay, cô văng mặt, nhà chị cô ngay bên cạnh tưởng cô mệt nên thôi, để cô đi lễ chiều cũng được, cho cô ngủ thêm tý không kêu cửa làm gì. Đi lễ về,6h30, cửa nhà cô vẫn im ỉm, mà sao lạ vậy, cô T không có thói quen đó, CN thì CN, cô cũng phải lên trường để trông trẻ, những đứa trẻ nhà giàu mất tuổi thơ cũng vì thế, ba má nó tăng tiền để giữ nó luôn buổi cn, cho ba má nó tiện đường làm ăn. Cô đáng lẽ giờ này phải ngồi ăn ở nhà, sau đó thay đồ đi làm. Thấy có gì không ổng, ông L, chồng chị cô T mới đập cửa:
- T ơi dậy đi làm mi.
…..im lặng…..
- T ơi, dậy đi làm trể rồi kìa- kèm theo đó là tiếng đập cửa ầm ầm.
- Có chuyện rồi, ông L quay sang nói với vợ. Chị cô T có vẽ lo lắng, bã nói đập cửa đi ông, rồi vào coi ra ren chứ tui lo quá ông ơi.
Ông L chạy vào nhà, thấy 1 cái kèm thật lớn, cạy cho cánh cửa sát nới ra rồi thò kèm vào bấm đứt khóa.
Nhà trồng không, phòng ngủ không có cô T, phòng ngủ này không có cửa, chỉ là tấm laphong gổ ngăn cách lại nên nhìn vào là thấy ngay . Ông L tiến thằng vào nhà bếp thì ngã ngữa, ông chạy ra ngoài cửa, ú ớ nói chẳng nên lời rồi chỉ tay vào trong bếp, run run, bà vợ ông thì đã khóc rồi, bã thấy ông vậy cũng không dám vào, mà sợ hãi theo chồng.
- Hén chết….
Chị cô T nghe vậy, ngã quị xuống đất, mọi người mới bắt đầu chú ý, chạy qua xem thì thấy chị cô T khóc thét lên, còn ông L thì chạy nhanh vào nhà, mặc lấy cái áo ( lúc nãy ổng cởi trần) rồi nhờ thêm 2 người hàng xóm vào gỡ xác cô T xuống. Má tôi cũng chạy qua xem, má tôi nói xem người chết về ngủ không được đâu, ám ảnh lắm, nhất là đối với cô T, người tự tử chết…
Cái đêm cô T chết, ông L ở trong nhà cũng nghe tiếng xoong nồi đổ trong nhà cô T, ông nghĩ nếu có gì thì con T nó đã ré lên chứ lo gì, chắc nó làm đổ đồ thôi nên ngủ tiếp. Ai ngờ, đêm đó cô T treo cổ tự tử, cô T trong những hơi thở cuối cùng, đã vung chân làm đồ cái những đồ trong bếp. Mà nghe người ta nói, cô đá móp luôn cái nồi, nhiều chén đủa rơi xuống đất,đổ bể nhiều lắm, mà sao ông L và nhà bên cạnh, phía sau chẳng nghe thấy nhỉ, chỉ nghe tiếng xoong nồi rơi đúng 1 lần thôi.
Cái xác cô T cứng đờ, má kể nhìn như khúc gổ vậy, mặt cô T tím ngắt, những đường gân nổi lên trên khuôn mặt đó, nó tím, đầy máu bầm trong đó, mắt cô trợn lên, chỉ còn tròng trắng thôi, máu chảy ra từ đôi mắt đó đã khô đi rồi, có cả máu mũi và máu tai nữa. Má nhớ nhất là cái hình tượng kinh hoàn này, khi kể lại, giọng má còn run run…cái lưỡi cô T thè ra dài lắm,mà nói nó thò ra dài gần tới cằm, nó dính máu từ mũi chảy xuổng đỏ lòm, ngay cả người thân cô T còn khiếp sợ khi nhìn cảnh đó.
Vậy là xóm ngoại tôi có người tự tử, 1 cái chết chưa hề có trước đó. Nhiều người nghĩ lại chuyện con mèo, thì mới thật rùng mình, người ta bảo cô T treo cổ 1 con mèo, thì giờ cô T lại chết treo cổ, trùng hợp này làm nhiều người sợ…
Cái phòng cô T ở, giờ không ai dám ở, sáng dậy nhà chị cô T qua dọn dẹp rồi mở cửa để đó cả ngày, tối thì trưng dụng nó làm chổ để xe, chứ chẳng dám ở. Vì ng ta bảo trong đó, có cô T, một việc khác là cái nhà nhỏ quá, cái bàn thờ to lớn nằm ngay giữa nhà, ảnh cô T nhìn chằm chằm, chẳng ai có can đảm mà ở, chưa kể cái vị trí cô T tự tử, ngay trước cửa nhà vệ sinh… Có những đêm, đèn đang tắt lại bật sáng choang, chị cô T mở cửa vào tắt, vừa tắt xong quay đi thì lại bật, chị cô T bất lực, để vậy tới sáng mai vào tắt luôn. Cũng có lần, cháu cô T ( con chị cô T ) bồng con vào thắp hương cho cô T, vừa vào tới nhà thì con bé khóc quấy lên, khiến mẹ nó cũng phát hoảng, bồng nó ra thì nó nín, lần nào cũng vậy. Có lần chị cô T bồng cháu vào thắp hương, con bé khóc thét lên thì bà không bồng ra, bà bình tĩnh thắp hương rồi khấn :
- T nè, mi đã chết rứa rồi, giờ chị thương mi lắm, lo hương đèn cho mi ngày một, chứ không có bõ mi đâu. Mi đừng chọc con bé, hén là cháu mi đó nghe, coi chừng sau ni hén lớn hén không thèm thắp hương cho mi, ta không cho hén kêu mi là bà dì đó.
Con bé hết khóc, nó cười, như có ai vừa chọc yêu nó vậy. Bà chị cô T thắp hương xong thì bồng cháu ra, từ đó cô T cũng đỡ phá nữa.
Dần dần, mọi người quên đi cái chết của cô, mọi người hết sợ, nhưng cái phòng đó, vẫn trống không, không ai dám ở đó cả.
- T ơi dậy đi làm mi.
…..im lặng…..
- T ơi, dậy đi làm trể rồi kìa- kèm theo đó là tiếng đập cửa ầm ầm.
- Có chuyện rồi, ông L quay sang nói với vợ. Chị cô T có vẽ lo lắng, bã nói đập cửa đi ông, rồi vào coi ra ren chứ tui lo quá ông ơi.
Ông L chạy vào nhà, thấy 1 cái kèm thật lớn, cạy cho cánh cửa sát nới ra rồi thò kèm vào bấm đứt khóa.
Nhà trồng không, phòng ngủ không có cô T, phòng ngủ này không có cửa, chỉ là tấm laphong gổ ngăn cách lại nên nhìn vào là thấy ngay . Ông L tiến thằng vào nhà bếp thì ngã ngữa, ông chạy ra ngoài cửa, ú ớ nói chẳng nên lời rồi chỉ tay vào trong bếp, run run, bà vợ ông thì đã khóc rồi, bã thấy ông vậy cũng không dám vào, mà sợ hãi theo chồng.
- Hén chết….
Chị cô T nghe vậy, ngã quị xuống đất, mọi người mới bắt đầu chú ý, chạy qua xem thì thấy chị cô T khóc thét lên, còn ông L thì chạy nhanh vào nhà, mặc lấy cái áo ( lúc nãy ổng cởi trần) rồi nhờ thêm 2 người hàng xóm vào gỡ xác cô T xuống. Má tôi cũng chạy qua xem, má tôi nói xem người chết về ngủ không được đâu, ám ảnh lắm, nhất là đối với cô T, người tự tử chết…
Cái đêm cô T chết, ông L ở trong nhà cũng nghe tiếng xoong nồi đổ trong nhà cô T, ông nghĩ nếu có gì thì con T nó đã ré lên chứ lo gì, chắc nó làm đổ đồ thôi nên ngủ tiếp. Ai ngờ, đêm đó cô T treo cổ tự tử, cô T trong những hơi thở cuối cùng, đã vung chân làm đồ cái những đồ trong bếp. Mà nghe người ta nói, cô đá móp luôn cái nồi, nhiều chén đủa rơi xuống đất,đổ bể nhiều lắm, mà sao ông L và nhà bên cạnh, phía sau chẳng nghe thấy nhỉ, chỉ nghe tiếng xoong nồi rơi đúng 1 lần thôi.
Cái xác cô T cứng đờ, má kể nhìn như khúc gổ vậy, mặt cô T tím ngắt, những đường gân nổi lên trên khuôn mặt đó, nó tím, đầy máu bầm trong đó, mắt cô trợn lên, chỉ còn tròng trắng thôi, máu chảy ra từ đôi mắt đó đã khô đi rồi, có cả máu mũi và máu tai nữa. Má nhớ nhất là cái hình tượng kinh hoàn này, khi kể lại, giọng má còn run run…cái lưỡi cô T thè ra dài lắm,mà nói nó thò ra dài gần tới cằm, nó dính máu từ mũi chảy xuổng đỏ lòm, ngay cả người thân cô T còn khiếp sợ khi nhìn cảnh đó.
Vậy là xóm ngoại tôi có người tự tử, 1 cái chết chưa hề có trước đó. Nhiều người nghĩ lại chuyện con mèo, thì mới thật rùng mình, người ta bảo cô T treo cổ 1 con mèo, thì giờ cô T lại chết treo cổ, trùng hợp này làm nhiều người sợ…
Cái phòng cô T ở, giờ không ai dám ở, sáng dậy nhà chị cô T qua dọn dẹp rồi mở cửa để đó cả ngày, tối thì trưng dụng nó làm chổ để xe, chứ chẳng dám ở. Vì ng ta bảo trong đó, có cô T, một việc khác là cái nhà nhỏ quá, cái bàn thờ to lớn nằm ngay giữa nhà, ảnh cô T nhìn chằm chằm, chẳng ai có can đảm mà ở, chưa kể cái vị trí cô T tự tử, ngay trước cửa nhà vệ sinh… Có những đêm, đèn đang tắt lại bật sáng choang, chị cô T mở cửa vào tắt, vừa tắt xong quay đi thì lại bật, chị cô T bất lực, để vậy tới sáng mai vào tắt luôn. Cũng có lần, cháu cô T ( con chị cô T ) bồng con vào thắp hương cho cô T, vừa vào tới nhà thì con bé khóc quấy lên, khiến mẹ nó cũng phát hoảng, bồng nó ra thì nó nín, lần nào cũng vậy. Có lần chị cô T bồng cháu vào thắp hương, con bé khóc thét lên thì bà không bồng ra, bà bình tĩnh thắp hương rồi khấn :
- T nè, mi đã chết rứa rồi, giờ chị thương mi lắm, lo hương đèn cho mi ngày một, chứ không có bõ mi đâu. Mi đừng chọc con bé, hén là cháu mi đó nghe, coi chừng sau ni hén lớn hén không thèm thắp hương cho mi, ta không cho hén kêu mi là bà dì đó.
Con bé hết khóc, nó cười, như có ai vừa chọc yêu nó vậy. Bà chị cô T thắp hương xong thì bồng cháu ra, từ đó cô T cũng đỡ phá nữa.
Dần dần, mọi người quên đi cái chết của cô, mọi người hết sợ, nhưng cái phòng đó, vẫn trống không, không ai dám ở đó cả.
Chuyện 1: Không tin đừng thách thức
P/s1 ko ghê nhưng rất thật
P/s 2: hình chung seri nên ko bỏ dc Biểu tượng cảm xúc pacman
P/s 2: hình chung seri nên ko bỏ dc Biểu tượng cảm xúc pacman
Câu chuyện này kể về ông ngoại tôi. Kể về ông ngoại chẳng đơn giản chút nào, ông ngoại thương các cháu lắm. Ngày ông còn khỏe mạnh, ông hay chở tôi bằng xe đạp, đi vòng phố cổ, mua cà rem,mua bánh bò ăn, rồi vòng quanh chờ, ghé qua quán ngoại, ngoại cho tôi 2K ăn hàng tiếp, nghĩ lại thấy thương ông ngoại thiệt nhiều. Bi kịch xẩy ra với ngoại tôi, có lẽ đã có thể tránh được, nhưng chỉ vì sự cố chấp và thách thức, ông đã chuốc họa vào thân. Bởi vậy tôi cũng muốn nhắc nhở các bạn đọc, không tin cái gì đó, không có nghĩa là chống đối lại nó, chỉ nên phớt lờ nó đi thôi.
Xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước tại tphcm
Năm đó ông ngoại 60 tuổi, vẫn còn khỏe lắm. Ông ở nhà trong cái xóm có cô T treo cổ ấy, ở cùng 3 dì, và bà ngoại.
Buổi chiều, ngoại tôi như thường lệ ngồi ngoài quán bán đồ, bán dầu chạy ghe, bán gia vị, cái tiệm của ngoại tấp nập, người ra kẻ vào đủ cả, tôi thì chiều hôm đó đi học trên trường. Bữa ấy cả chợ bổng nhiên vui vẻ, hào hứng, chẳng qua là vì có bà thầy bói phương xa ghé qua, bả đi khắp nơi xem bói, ai cho đồng nào thì cho. Bã phán nghe cũng đúng, người ta kéo tới đông đen, ai cũng tò mò mún giành phần xem trước. Bà ngoại tôi thì theo đạo nên không mún xem, cứ ngồi yên trong quán mà trông ra, dòng người đi chợ cứ xúm quanh bà thầy bói, bà này được nhiều khách đông, cho tiền bã nhiều lắm. tới 5h chiều, bã vẫn ngồi đó, người mệt lã rồi, khách xem bói cũng thưa dần. Bã khác nước, nên vào quán ngoại tôi xin uống nước, ngoại tôi nhiệt tình, đem cả nước trà đá mời bà uống, rồi có vài cây kẹo đậu phộng mời bà ăn, nhưng ko có ý xem bói, chỉ hỏi quê bã ở đâu, sao lại đi tới đây mà xem vậy.
- Quê tôi ở Campuchia lận, tui đi qua nhiều miền rồi, ghé qua đây vài ngày rồi đi tiếp, giúp được cho ai thì giúp thôi.
Nghe nói mấy bà thầy bên Chàm ấy nhiều tài lắm, thư ém ngãi bù đủ cả, ngoại tôi hơi e ngại.
- Chị sợ gì vậy, tôi không hại ai hết, chỉ giúp người thôi, số tôi nghèo lại hoàn nghèo, có cái tài này mà ăn của người ta, thì cuối đời thành ma.
Ngoại cười, tính ngoại rôm rả, ngồi nói chuyện 1 lát rồi bà này hỏi có muốn xem bói không, không tốn tiền đâu. Ngoại do dự rồi cũng đồng ý
Nhìn ngoại tôi, bã không xem chỉ tay, không bói bài gì hết, chỉ phán 1 câu:
- Tôi năn nỉ được không, ngày mai đường để ông già mặc áo trắng ra đường.
Ngoại tôi nghe vậy, hơi lo lo, có lẽ nào bà này đoán đúng nhỉ, ngày mai là ngày đám giổ bên An Hội ( 1 xã của Hội An ), hôm qua ông ngoại mới may xong cái áo trắng bằng lụa, nguyên cả bộ đồ trắng để sáng mai lên đám giổ.
Ngoại tôi hỏi có chuyện gì mà ko được mặc vậy bà, bã chỉ lắc đầu ngán ngẩm, tự nhiên bã van xin
- Tôi xin chị đó, nhớ lấy lời tôi nghe, thôi tôi đi tiếp đây, cái nạn này tôi không liên quan.
Bã ra đi, để lại ngoại trong tâm trạng khó tả, ngoại vừa lo, vừa sợ, lại vừa không tin lắm thì phải.
Đêm đó, ngoại về, nói lại chi tiết những gì hồi chiều bà đã trải qua, ông ngoại nghe xong bật cười:
- Mê tín hén vừa thôi bà, mai tui mặt nguyên bộ đồ trắng coi thử có ren không, sợ chi chi đâu.
Khuyên can mãi, ngoại chẳng nghe, bà ngoại cũng chịu thua cái tính ngang bướng của ông ngoại, bà đành hồi hộp mà chờ đợi, và hi vọng sẽ không có gì xẩy ra đâu.
Sáng mai...
5h30 sáng, như thường lệ ông ngoại thức dậy, chuẩn bị đầy đủ để qua đám giổ sớm, bà ngoại cũng dậy rồi. Ông ngoại nói là làm, ổng mặc nguyên bộ đồ trắng, quần trắng, áo trắng, cái kiểu giống đồ bà ba ngày xưa mấy ngươi già hay mặc.
Ngoại mở cửa, vẫn như thường ngày thôi, chỉ cân mở khóa và bật 1 cái là cánh cửa đã mở ra. Vừa mở cửa ra, ngoại đã té nhào , một luồng gió mạnh đẩy ngoại vào té vào trong nhà, ngoại méo miệng lại, sùi bọt mép, chân tay co giật. Có lẽ nào người khỏe mạnh như thế lại bị 1 cơn gió độc đánh gục tại chổ, chẳng kịp phản ứng gì, ngoại mất kiểm soát rồi, nằm co ro ở đó.
Bà ngoại liền chạy lại
- Hương ơi Hằng ơi ra đỡ ba mấy con ơi,huhuhu.
Bà ngoại khóc, 2 dì cũng khóc, dì Lan thì bị té từ nhỏ, bây giờ trở nên như con nít vậy chẳng biết gì, cũng chạy ra ngồi khóc. Nhà toàn đàn bà con gái, ai cũng liếu qiếu. Hàng xóm nghe thế chạy qua, người nào cũng cố gắng giúp đã, cạo gió, sức dầu, rinh ông ngoại lên giường.
6h sáng,điện thoại nhà tôi rung, cái giờ ấy mà có điện thoại thật sự chẳng lành rồi, ba má tôi làm giáo viên, chẳng ai rảnh mà đi đt giờ đó, tôi nghe tiếng đt, tỉnh ngủ ngay, cả nhà chẳng biết vì sao mà lo lắng khi nghe tiếng chuông đó, nó réo rắt, inh ỏi, ba tôi chạy lại;
-Alo.?
- T ơi, chạy xuống nhanh con, ba có chuyện rồi.
Chỉ nghe có vậy, ba tôi tắt máy, má tôi hối hả ra đắt xe, để nguyên đồ ngủ như vậy, 2 người chạy thẳng xuống nhà ngoại.
Sáng hôm đó là buổi sáng định mệnh. thật sự là bước ngoặc cuộc đời của ông ngoại, và của cả nhà tôi.
Ông ngoại được đưa thẳng xuống bệnh viện, người ta nói ông bị Tai biến mạch máu não, liệt nữa người, phải nằm viện để điều trị. Tôi còn nhỏ, sáng hôm đó tôi được ba má viết đơn nghĩ học, cả nhà tập trung ở bệnh viện. Không ngờ ngoại mạnh khỏe thế, mà lại đùng 1 cái bị liệt nữa người. miệng méo lại nói ú ớ chẳng ra lời nữa
Ngoại thay đổi hoàn toàn. Ngoại nằm 1 chổ, ăn uống vệ sinh gì cũng phải do bà ngoại và 2 dì tôi giúp, cả nhà buồn lắm, chỉ biết là giờ đây, ông ngoại mạnh khỏe không còn nữa,mới 60 thôi mà đã chịu cảnh nằm liệt rồi.
Ông trở thành nổi buồn của gia đình, nhưng mọi người cố hết sức để làm ông vui. Tối nào tôi với ba má cũng xuống thăm ngoại, ngoại được về nhà rồi, ai nấy đều mong ngoại chóng vượt qua căn bệnh này, nhưng mạch máu não đã đứt thì làm sao liền lại được.
Sau 2 năm, ngoại tôi đi lại được, ổng tự chống nạn đi, nhưng yếu lắm, ăn uống thì khó khăn, miệng vẫn méo, nói không ra lời.
Năm tôi học lớp 3, ngoại tôi lại phát bênh. Lần nãy ngoại lại co giật, bệnh viện đã bó tay trả về, bệnh viện bảo ngoại chỉ còn sống được vài năm thôi, nhà tôi ai cũng khóc, tôi thì không, tôi còn nhỏ quá để cảm nhận sự mất mát này, tôi hồn nhiên đứng bên giường ngoại, lay lay cánh tay cứng đờ của ông, tay ngoại rút lại như người chị chuột rút vậy, ngoại hình như cảm nhận được, bấu lấy tay tôi.
1 năm sau, ngoại yếu, và mọi người có mặt đông đủ, để chuẩn bị cho cái giờ khắc này, cái giờ khắc ngoại trút hơi thở cuối cùng. Ngoại được nằm trên giường ngay ở giữa nhà, trên đầu giường là 1 cây thánh giá to, 2 bên có 2 cái đèn màu trắng, thắp suốt ngày. Cha sở cũng đến để làm lễ xưng tội lần cuối cho ngoại tôi. Ngoại chẳng nói được, chút sức tàn của ngoại chỉ có thể vực dậy đôi mắt còn tý hồn của ngoai thôi. Ngoại nhìn cha sở, ngoại khóc.
Nước mắt của người biết rằng mình sắp qua đời rơi xuống. Ánh mắt ấy buồn lắm, như còn tiếc nuối điều gì đó, mà theo tôi nghĩ là tiếc nuối cuộc đời này. 65 tuổi, thật tiếc phải chia lìa ở cái tuổi đó. Mọi người ngồi quanh giường ngoại,ai cũng khóc. Tiếng đọc kinh cầu nguyện cứ thế vang lên, nghe mà tang thương nảo nề.
Đêm hôm đó, có chuyện xẩy ra, mà đến giờ ba tôi vẫn nhớ như in.
Đúng 12h đêm, ba tôi và chú Chung có nhiệm vụ canh giường ngoại, lúc nào ngoại tàn hơi thì thông báo cho cả nhà biết.Sau 1 ngày dài mệt mỏi, mọi người đi ngủ ở nhà dưới, nằm dưới đất chứ nhiều người quá cái giường thì lại nhỏ, chỉ có tôi và mấy đứa nhỏ anh em tôi được ngủ trên giường.
"soạt soạt soạt...", cái cây trước nhà rung lên thật kinh khủng, trời không một tý gió, mà nó lắc lư mạnh, làm cả nhà thức giấc. Ba tôi cũng nhìn ra cửa số, thì phát hiện có bóng 1 thằng nhỏ nào đó, nhỏ xíu nào ngồi trên cành cây uốn éo, làm cái cây rung mạnh, rồi 1 tiếng ré --"ờ Óe óe óe...". Chẳng biết ai ré nữa, chỉ biết tiếng ré làm tôi nổi da gà, có ai đó đang chạy trên móc nhà, tiếng ngói lột xột, rầm rầm, như người ta đuổi nhau chạy qua trên nóc nhá vậy.
Rồi mọi thứ lại yên tĩnh, yên lặng đáng sợ, mọi người trong nhà hồi hộp theo từng tiếng động, ai nấy ôm nhau sợ hãi, mấy bà già và con gái đã khóc rồi. Bỗng nhiên, cành cây lại rung lên
" rầm...rầm". 2 cây đèn trên đầu giường ngoại tôi vụt tắt rồi tự nhiên rớt xuống đất, như chẳng có ai động vào mà nó rớt vậy, ba tôi nhìn qua ngoại...Ông ngoại tắt thở, cả nhà khóc òa, rồi tiếng chạy trên nóc nhà, tiếng rung cây, xem vào đó là tiếng chó hàng xóm tru liên hồi, ngoại tắt thờ rồi...
Đêm hôm đó thật kinh hoàn, tôi không ngờ khoảnh khắc người ta chết lại kinh khủng đến thế.
Tôi bị cản lại, không cho chạy lại giường ngoại. Con nít tụi tôi không được lên, vì sợ trẻ nhỏ thấy cảnh này không tốt, còn người lớn thì lên nhà giữa, tiếng đọc kinh lại vang lên trong đêm, tiếng khóc nữa, nó làm tụi tôi sợ, và khóc theo.
Sáng hôm sau, đám ma diễn ra, cái đám ma bình thường của đạo Công giáo, như mọi đám ma, có trống có kiễng.
Ông ngoại được đặt trong cái quan tài bằng gổ màu nâu, để ngay giữa nhà, chung quanh là liễng hoa, phía sau vẫn là cây thánh giá và 2 cây đèn.
2 ngày trôi qua yên bình, đến sáng ngày thứ 3 thì đem ngoại ra nghĩa trang.
Đêm trước ngày thứ 3 đem ngoại ra nghĩa trang, hiện tượng lạ lại xẩy ra.
Đúng 12h, ba tôi và chú Chung nằm 2 bên quan tài để canh, nghe nói là canh không có con gì nhảy qua quan tài, nhất là mèo. ''Rầm rầm" 2 cây đèn tắt ngúm, rơi xuống đất, trên nóc nhà, lại có tiếng người chạy, lần này khủng khiếp hơn, mái nhà rung chuyển, rơi cả bụi xuống dưới nữa, ngói trên nóc xào xạc kinh khủng, ngoài cành cây, lại có ai đó uốn éo, làm cây rung lên, trời không gió như trong nhà, gió thổi lùa vào, rít lên từng tiếng. Chú Chung sợ quá chui luôn xuống gần bàn, ba tôi chạy ra ngoài, hiện tượng này diễn ra trong vài phút rồi im lắng lại, mọi chuyện trôi qua, chẳng biết vì sao hết.
Sau này má tôi nói, người ta chết đi, thì cái hồn vẫn ở đó, vài ngày sau thì họ xuất đi, gọi là Xuất Hòm Thư.
Rồi ngày ngoại nằm xuống dưới đất sâu cũng đến, tôi mất đi ông ngoại từ đó, kí ức về ông thì tôi võn vẹn trong tôi chỉ có thế, tôi vẫn giữ mai trong lòng.
Sau khi ông ngoại mất, có nhiều lần ngoại hiện về với nhà tôi, rồi từ đó đến nay, ngoại không hiện về nữa.
Ông ngoại được đưa thẳng xuống bệnh viện, người ta nói ông bị Tai biến mạch máu não, liệt nữa người, phải nằm viện để điều trị. Tôi còn nhỏ, sáng hôm đó tôi được ba má viết đơn nghĩ học, cả nhà tập trung ở bệnh viện. Không ngờ ngoại mạnh khỏe thế, mà lại đùng 1 cái bị liệt nữa người. miệng méo lại nói ú ớ chẳng ra lời nữa
Ngoại thay đổi hoàn toàn. Ngoại nằm 1 chổ, ăn uống vệ sinh gì cũng phải do bà ngoại và 2 dì tôi giúp, cả nhà buồn lắm, chỉ biết là giờ đây, ông ngoại mạnh khỏe không còn nữa,mới 60 thôi mà đã chịu cảnh nằm liệt rồi.
Ông trở thành nổi buồn của gia đình, nhưng mọi người cố hết sức để làm ông vui. Tối nào tôi với ba má cũng xuống thăm ngoại, ngoại được về nhà rồi, ai nấy đều mong ngoại chóng vượt qua căn bệnh này, nhưng mạch máu não đã đứt thì làm sao liền lại được.
Sau 2 năm, ngoại tôi đi lại được, ổng tự chống nạn đi, nhưng yếu lắm, ăn uống thì khó khăn, miệng vẫn méo, nói không ra lời.
Năm tôi học lớp 3, ngoại tôi lại phát bênh. Lần nãy ngoại lại co giật, bệnh viện đã bó tay trả về, bệnh viện bảo ngoại chỉ còn sống được vài năm thôi, nhà tôi ai cũng khóc, tôi thì không, tôi còn nhỏ quá để cảm nhận sự mất mát này, tôi hồn nhiên đứng bên giường ngoại, lay lay cánh tay cứng đờ của ông, tay ngoại rút lại như người chị chuột rút vậy, ngoại hình như cảm nhận được, bấu lấy tay tôi.
1 năm sau, ngoại yếu, và mọi người có mặt đông đủ, để chuẩn bị cho cái giờ khắc này, cái giờ khắc ngoại trút hơi thở cuối cùng. Ngoại được nằm trên giường ngay ở giữa nhà, trên đầu giường là 1 cây thánh giá to, 2 bên có 2 cái đèn màu trắng, thắp suốt ngày. Cha sở cũng đến để làm lễ xưng tội lần cuối cho ngoại tôi. Ngoại chẳng nói được, chút sức tàn của ngoại chỉ có thể vực dậy đôi mắt còn tý hồn của ngoai thôi. Ngoại nhìn cha sở, ngoại khóc.
Nước mắt của người biết rằng mình sắp qua đời rơi xuống. Ánh mắt ấy buồn lắm, như còn tiếc nuối điều gì đó, mà theo tôi nghĩ là tiếc nuối cuộc đời này. 65 tuổi, thật tiếc phải chia lìa ở cái tuổi đó. Mọi người ngồi quanh giường ngoại,ai cũng khóc. Tiếng đọc kinh cầu nguyện cứ thế vang lên, nghe mà tang thương nảo nề.
Đêm hôm đó, có chuyện xẩy ra, mà đến giờ ba tôi vẫn nhớ như in.
Đúng 12h đêm, ba tôi và chú Chung có nhiệm vụ canh giường ngoại, lúc nào ngoại tàn hơi thì thông báo cho cả nhà biết.Sau 1 ngày dài mệt mỏi, mọi người đi ngủ ở nhà dưới, nằm dưới đất chứ nhiều người quá cái giường thì lại nhỏ, chỉ có tôi và mấy đứa nhỏ anh em tôi được ngủ trên giường.
"soạt soạt soạt...", cái cây trước nhà rung lên thật kinh khủng, trời không một tý gió, mà nó lắc lư mạnh, làm cả nhà thức giấc. Ba tôi cũng nhìn ra cửa số, thì phát hiện có bóng 1 thằng nhỏ nào đó, nhỏ xíu nào ngồi trên cành cây uốn éo, làm cái cây rung mạnh, rồi 1 tiếng ré --"ờ Óe óe óe...". Chẳng biết ai ré nữa, chỉ biết tiếng ré làm tôi nổi da gà, có ai đó đang chạy trên móc nhà, tiếng ngói lột xột, rầm rầm, như người ta đuổi nhau chạy qua trên nóc nhá vậy.
Rồi mọi thứ lại yên tĩnh, yên lặng đáng sợ, mọi người trong nhà hồi hộp theo từng tiếng động, ai nấy ôm nhau sợ hãi, mấy bà già và con gái đã khóc rồi. Bỗng nhiên, cành cây lại rung lên
" rầm...rầm". 2 cây đèn trên đầu giường ngoại tôi vụt tắt rồi tự nhiên rớt xuống đất, như chẳng có ai động vào mà nó rớt vậy, ba tôi nhìn qua ngoại...Ông ngoại tắt thở, cả nhà khóc òa, rồi tiếng chạy trên nóc nhà, tiếng rung cây, xem vào đó là tiếng chó hàng xóm tru liên hồi, ngoại tắt thờ rồi...
Đêm hôm đó thật kinh hoàn, tôi không ngờ khoảnh khắc người ta chết lại kinh khủng đến thế.
Tôi bị cản lại, không cho chạy lại giường ngoại. Con nít tụi tôi không được lên, vì sợ trẻ nhỏ thấy cảnh này không tốt, còn người lớn thì lên nhà giữa, tiếng đọc kinh lại vang lên trong đêm, tiếng khóc nữa, nó làm tụi tôi sợ, và khóc theo.
Sáng hôm sau, đám ma diễn ra, cái đám ma bình thường của đạo Công giáo, như mọi đám ma, có trống có kiễng.
Ông ngoại được đặt trong cái quan tài bằng gổ màu nâu, để ngay giữa nhà, chung quanh là liễng hoa, phía sau vẫn là cây thánh giá và 2 cây đèn.
2 ngày trôi qua yên bình, đến sáng ngày thứ 3 thì đem ngoại ra nghĩa trang.
Đêm trước ngày thứ 3 đem ngoại ra nghĩa trang, hiện tượng lạ lại xẩy ra.
Đúng 12h, ba tôi và chú Chung nằm 2 bên quan tài để canh, nghe nói là canh không có con gì nhảy qua quan tài, nhất là mèo. ''Rầm rầm" 2 cây đèn tắt ngúm, rơi xuống đất, trên nóc nhà, lại có tiếng người chạy, lần này khủng khiếp hơn, mái nhà rung chuyển, rơi cả bụi xuống dưới nữa, ngói trên nóc xào xạc kinh khủng, ngoài cành cây, lại có ai đó uốn éo, làm cây rung lên, trời không gió như trong nhà, gió thổi lùa vào, rít lên từng tiếng. Chú Chung sợ quá chui luôn xuống gần bàn, ba tôi chạy ra ngoài, hiện tượng này diễn ra trong vài phút rồi im lắng lại, mọi chuyện trôi qua, chẳng biết vì sao hết.
Sau này má tôi nói, người ta chết đi, thì cái hồn vẫn ở đó, vài ngày sau thì họ xuất đi, gọi là Xuất Hòm Thư.
Rồi ngày ngoại nằm xuống dưới đất sâu cũng đến, tôi mất đi ông ngoại từ đó, kí ức về ông thì tôi võn vẹn trong tôi chỉ có thế, tôi vẫn giữ mai trong lòng.
Sau khi ông ngoại mất, có nhiều lần ngoại hiện về với nhà tôi, rồi từ đó đến nay, ngoại không hiện về nữa.
Có 1 lần, lần này ngoại về với bà dì tôi ( dì này ở ĐN lâu lâu vào chơi). Đêm đó thứ 7, tôi, dì tôi với bé Thảo ( con dì tôi ) nằm ngủ trước bàn thờ ngoại, nằm ngay giữa nhà ngủ. Tôi có cái tính ngủ hay quay người lung tung, cuốn hết cái mền, để bé Thảo nằm lạnh co ro. Đêm đó dì tôi mơ thấy ngoại về,ngoại mặc bộ đồ màu trắng như cái này ngoại gặp nạn, ổng lấy gậy đánh dì tôi " Con ơi dậy nhanh con, lấy mền đắp cho bé Thảo kìa!". Dì tôi giật mình tĩnh giấc thì thấy bé thảo nằm co ro, bã vội lấy cái mền bã đang đắp, choàng cho bé Thảo rồi lẵng lặng lên giường ngủ với và ngoại tôi luôn, từ đó bã không dám ngủ ở nhà ngoại tôi nữa, mà lâu lâu có về thăm ngoại, thì bã luôn ngủ chung với bà ngoại và dì tôi, chứ cho tiền cũng ko ngủ 1 mình được.
Chuyện 2: Tam tang
Tam tang có nghĩa là 3 cái tang, 3 cái tang này xẩy ra liên tiếp, nó gắn liền với nhau. Người này chết, chết đúng cái giờ xấu, thì họ kéo theo người kia, cứ thế kéo 3 người, còn trùng tang thì nặng nề hơn, có khi nó giết cả dòng họ với những cái chết tưởng chừng vô lý. Đó là những gì tôi được nghe kể từ nhiều người, và cũng là đã được chừng kiến ngay chính dòng họ bên ngoại của tôi.
Kể sơ qua về bà cố tôi nhé. Bà cố là mẹ ruột của ông ngoại, lúc về già, bà bị bệnh lãng trí, rất khổ sở khi nuôi bà. Bà hay bỏ nhà đi khắp nơi, công an hay dân phòng quen rồi, cứ thấy bà là họ dẫn bà về đồn, cho người tới nhà ngoại tôi dẫn về, nên ngoại tôi mới quyết định làm cho cố 1 khu vực riêng, trong đó có 1 cái giường và 1 khoảng không gian lớn để ngoại đi lại. Ngoại lấy 2 tấm ván lớn bị cái lối đi lại, như cái nhà tù ấy, bà cố ở trong đó, trưa thì được dẫn ra ăn cơm, làm vệ sinh, rồi lại phải vào trong cái khu vực đó lại, cả ngày cứ như thế. Cho dù biết làm vậy cố sẽ buồn, nhưng để cố ra ngoài thực sự là tai họa. Có lần cố đi xuống nhà bếp, ăn nguyên 1 cục thịt bò sống, rồi tiêu chảy cả mấy ngày, mà người bị lãng thì họ đâu kiểm soát được, cố đi vệ sinh khắp nhà, làm nhà 1 phen tóa hỏa, nên thôi, buồn 1 tý nhưng tốt cho cố. , đành chịu vậy.
Những năm cuối đời, cố không ở với gia đình ngoại tôi, mà chuyển vào Trà Kiệu ( Duy Xuyên , đi 1 đoạn là tới tháp chàm Mỹ Sơn) với ông chú Năm, cũng là con cố, anh em ruột với ông ngoại. Nhà ông chú Năm thoáng mát hơn, cố trong những năm cuối đời cũng phải sống trong 1 căn phòng, có song chắn ở cửa, để tránh cố đi ra ngoài rồi gặp tai nạn, vì chổ đó xe công nông chạy nhiều lắm.
Cố mất...hôm đó ở Hội An nghe tin từ điện thoại, nên thu xếp chạy vào Trà kiệu, cả đại gia đình chạy vào.Nói thật, chỉ có bà ngoại, ông ngoại hơi gượng buồn, còn tôi thì còn nhỏ, mới học mẫu giáo thôi, thì coi đó như 1 dịp được đi chơi xa, thích lắm, cứ tí ta tí tởn cả buổi ở trà kiệu, ở đó có nhà thờ Núi đẹp lắm, trong mấy ngày đám tang, tôi được đi chơi trên đó, leo cả trăm bật tam cấp.
Ngày cố đem đi chôn ở trên núi, chổ nghĩa trang ấy, trời đẹp, nắng vàng, mây trắng. Thường thì đám ma trời tan thương lắm, nhưng ngày cố di quan, trời trong xanh và mát mẻ, có lẽ người ta đã quá già, họ chết đi cũng mang không ít tiếng thở dài, từ những người con, đã cố gắng chăm sóc họ những năm cuối đời, đã tận hiếu với họ, chẳng bỏ rơi họ, những người con ấy giờ đã bớt 1 gánh nặng rồi, có lẽ suy nghĩ này gọi là bất hiếu, không phải đâu, bất hiếu thì họ không cố gắng nuôi đâu.
Tam tang có nghĩa là 3 cái tang, 3 cái tang này xẩy ra liên tiếp, nó gắn liền với nhau. Người này chết, chết đúng cái giờ xấu, thì họ kéo theo người kia, cứ thế kéo 3 người, còn trùng tang thì nặng nề hơn, có khi nó giết cả dòng họ với những cái chết tưởng chừng vô lý. Đó là những gì tôi được nghe kể từ nhiều người, và cũng là đã được chừng kiến ngay chính dòng họ bên ngoại của tôi.
Kể sơ qua về bà cố tôi nhé. Bà cố là mẹ ruột của ông ngoại, lúc về già, bà bị bệnh lãng trí, rất khổ sở khi nuôi bà. Bà hay bỏ nhà đi khắp nơi, công an hay dân phòng quen rồi, cứ thấy bà là họ dẫn bà về đồn, cho người tới nhà ngoại tôi dẫn về, nên ngoại tôi mới quyết định làm cho cố 1 khu vực riêng, trong đó có 1 cái giường và 1 khoảng không gian lớn để ngoại đi lại. Ngoại lấy 2 tấm ván lớn bị cái lối đi lại, như cái nhà tù ấy, bà cố ở trong đó, trưa thì được dẫn ra ăn cơm, làm vệ sinh, rồi lại phải vào trong cái khu vực đó lại, cả ngày cứ như thế. Cho dù biết làm vậy cố sẽ buồn, nhưng để cố ra ngoài thực sự là tai họa. Có lần cố đi xuống nhà bếp, ăn nguyên 1 cục thịt bò sống, rồi tiêu chảy cả mấy ngày, mà người bị lãng thì họ đâu kiểm soát được, cố đi vệ sinh khắp nhà, làm nhà 1 phen tóa hỏa, nên thôi, buồn 1 tý nhưng tốt cho cố. , đành chịu vậy.
Những năm cuối đời, cố không ở với gia đình ngoại tôi, mà chuyển vào Trà Kiệu ( Duy Xuyên , đi 1 đoạn là tới tháp chàm Mỹ Sơn) với ông chú Năm, cũng là con cố, anh em ruột với ông ngoại. Nhà ông chú Năm thoáng mát hơn, cố trong những năm cuối đời cũng phải sống trong 1 căn phòng, có song chắn ở cửa, để tránh cố đi ra ngoài rồi gặp tai nạn, vì chổ đó xe công nông chạy nhiều lắm.
Cố mất...hôm đó ở Hội An nghe tin từ điện thoại, nên thu xếp chạy vào Trà kiệu, cả đại gia đình chạy vào.Nói thật, chỉ có bà ngoại, ông ngoại hơi gượng buồn, còn tôi thì còn nhỏ, mới học mẫu giáo thôi, thì coi đó như 1 dịp được đi chơi xa, thích lắm, cứ tí ta tí tởn cả buổi ở trà kiệu, ở đó có nhà thờ Núi đẹp lắm, trong mấy ngày đám tang, tôi được đi chơi trên đó, leo cả trăm bật tam cấp.
Ngày cố đem đi chôn ở trên núi, chổ nghĩa trang ấy, trời đẹp, nắng vàng, mây trắng. Thường thì đám ma trời tan thương lắm, nhưng ngày cố di quan, trời trong xanh và mát mẻ, có lẽ người ta đã quá già, họ chết đi cũng mang không ít tiếng thở dài, từ những người con, đã cố gắng chăm sóc họ những năm cuối đời, đã tận hiếu với họ, chẳng bỏ rơi họ, những người con ấy giờ đã bớt 1 gánh nặng rồi, có lẽ suy nghĩ này gọi là bất hiếu, không phải đâu, bất hiếu thì họ không cố gắng nuôi đâu.
Thời trước, đám ma như ngày hội vậy,bên ngoại cũng nhiều nhà giàu, nên thuê 1 ông quay phim, quay lại từ ngày cố mất cho đến ngày di quan, tất cả các sự kiện đều được ghi lại trong 3 cuốn băng, mỗi cuốn dài hình như 45 hay 90 phút gì đó, chỉ biết là tổng cộng 3 cuốn băng. Sau đám tang, người ta sao chép cuốn băng đó, mỗi người con của cố đều có 1 bản sau, bản chính thì ông cậu Hai trong Cam Ranh giữ.
Sau ngày cố mất 3 ngày, thì tam tang bắt đầu...
Đêm đó, ông chú Hai đang nằm đọc sách ở trên giường. Ông nằm một mình, vì bà cô Hai đi vắng nhà, mấy đứa con của ông thì có phòng riêng cả rồi, nhà ông ở trong Cam Ranh cũng thuộc dạng khá nên rộng lắm, nhưng ở khu heo hút, gần cái chợ. Thời đó nhà ông lợp tôn, rồi có cả laphong bằng tấm tre, loại laphong này mát mẻ hợp với nhà tôn, nhưng có cái là lâu ngày, nó có vài lỗ trên đó, cái lỗ to bằng trái banh tenis thôi, nên ông chưa thay sớm.
Ông đang đọc truyện thì từ trong cái lỗ đó, 1 bàn tay thò ra. Chính ông kể lại cho mấy đứa con ổng nghe, bàn tay dính máu bê bét, da nó không phải màu trắng như người bình thường, nó đen thui, máu thì dính đầy, nó dài, dài lắm, nó thò từ cái lỗ đó ra, ông đang đọc sách che mất cái tầm nhìn lên trên mái nhà, thì nó cầm quyển sách của ông, rồi thả lại vào mặt ông, ông giật mình, nhìn lên thì thầy cái tay đó, nó không rút về, mà cứ lơ lửng trước mặt ông, ông ré không lên tiếng, lăn người ngã xuống giường, ú ớ gọi mấy đứa con, mà không được, quay lại thì bàn tay đó không còn nửa. Ông chạy 1 hơi ra gian giữa nhà, ré lên rồi ngồi bệt như người vừa chạy cả trăm met mới về vậy, con ông chạy ra, tối đó ông lên cơn sốt, con ông thức canh ông, sợ giữa đêm sốt cao thì biêt mà cứu. Nhưng ông không sao, ngày mai ông ăn hết tô cháo lớn, toát mồ hôi rồi khỏe lại.
Người ông khỏe lắm, sức còn hơn cả thanh niên nữa. Trưa hôm đó, bà Hai về, bà mua đồ hải sản về ăn. Nghe tin ông bị ma hù, bà Hai cứ vui tính chọc ông:
-Ông yếu bóng dzía qué, có tý chuyện mè sợ rồi, cho nó hù ổng dzài lần nữa cho ổng gen dẹ re ( tôi nghe người cam ranh nói toàn chữ a thành e, cá thì thành cé...)
Cả nhà cười tóe lên, ông chú Hai mạnh khỏe vậy nhưng nhát gan lắm, ổng mà đêm nào bà Hai đi làm vắng nhà là khó ngủ, chắc ổng lại thấy lung tung chứ làm gì có ma.
Trưa hôm đó...Tam tang xuất hiện.
Đang trong bữa ăn, thì ông chú Hai đột nhiên gợi ý:
- Tao nhớ má quá bây, lấy 3 cái băng thọt dzô đầu máy quay ba coi nhanh bây.
Ổng nói với con ổng, rồi cô Út cũng đem 3 cuộn băng ra, cuộn đầu tiên là quay cảnh xác cố nằm trên giường, con cháu đứng bên cạnh, ổng xem xong, ổng khóc, vì nhớ má ổng, tội nghiệp, tâm tình của người con sống xa quê, không có cơ hội báo hiếu cho má, giờ nhìn má lìa đời, ổng như xé lòng. Đến bộ thứ 2 quay cảnh nhập quan cho bà cố, đến cảnh đem xác cố vào quan tài, ổng khóc thành tiếng:"huhu má ơi má...", ổng khóc to, rồi đột nhiên, ổng hộc máu, máu trong miệng ông chú Hai cứ thế phun ra, cả nhà chết lặng trước cảnh đó, trên màng hình, đoạn băng vẫn đang chạy những hình ảnh nhập quan. Ông chú Hai chết ngay sau đó, trên đường đưa đi bệnh viện.
Cái chết quá bất ngờ, người trong Cam Ranh điện thoại về báo tin, vậy là đúng 1 tuần, đã có 2 cái tang. Tuy là người theo đạo, nhưng ngoại tôi vẫn biết, sự kiện này không thể xem thường được. Ông chú Hai rất khỏe mạnh, thì làm sao mà chết bất đắt kì tử như vậy được. Cả nhà ngoại tôi lo sợ, ngoại nói với má tôi:
- Bà nội mi với cậu Hai chết cách nhau 1 tuần, không biết có phải trùng tang không nữa.
Má tôi cũng nghi ngờ. Sau khi họp gia đình quyết định, chủ nhật, đúng 3 ngày sau ngày ông cậu Hai mất, má và ngoại bắt xe ra Huế, gặp ông Thùy ( cái ông đt về nhà tôi trước ngày tôi gặp tai nạn ấy), ông này vừa thấy ngoại tôi thì chạy ra đón, rồi mời vào nhà. Ổng không nói gì về chuyện xem bói, chỉ nói lãng đi, cho đến trưa thì dọn cơm ăn, trong giờ ăn, ổng mới nói;
-Anh Hai chết rồi, cái chết này không phải nhẫu nhiên đâu chị, em xem thì thấy mà giúp không được.
Bà ngoại tôi bỗng dưng làm rớt cái chén cơm. Ông Thùy vội lấy khăn lau rồi dừng bữa cơm ở đó, ông dẫn má và ngoại lên nhà trên ngồi nghĩ uống nước, ổng mới nói tiếp:
- Tiếp theo là chị đó, tui đã biết bữa ni chị ra đây, chị đừng lo, vì chị là dâu, nên giúp được, dễ lắm, không cúng kiến gì hết.
Ổng nói xong rồi đưa cho ngoại tôi bộ bài, biểu ngoại sóc đi, sóc nhiều lên, rồi bỏ bộ bài xuống, ổng trải bộ bài ra bàn rồi nói:
- Chị bốc đi, nếu trúng con 2 bích thì mọi chuyện coi như được, còn không thì em cũng chịu.
Ổng nói giọng hơi rưng rưng, ngoại tôi với má tôi thì tim đập thình thịch, chẳng lẽ số phận mình lại quyết định chỉ bởi 1 con bài
Rồi ngoại cũng bốc, bốc nhanh lắm, dở lên dứt khoát lắm......
HAI BÍCH.
trời ơi, ngoại bật khóc, má tôi ngồi bên thì vui nhưng cũng ứa nước mắt. Ông Thùy thì có vẻ như bình thường vậy, ổng thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Được rồi, giờ chị nghĩ ngơi mai về. Em điện thoại ra Cam Ranh với Trà kiệu là xong.
Ổng nhấc đt lên, điện ra Trà kiệu trước, nhà ông bác Năm 1 chuyện:
- Anh lấy theo bao gạo, ra mộ của bà cô ( bà cố tôi ),khoanh quanh 1 vòng tròn rồi bỏ gạo vào, lấp đất lại, không thắp hương gì hết nhé, rồi ra về, chị C ( bà ngoại tôi) bị tam tang nhà mình đó, đi làm liền đi nghe anh.
Sau ngày cố mất 3 ngày, thì tam tang bắt đầu...
Đêm đó, ông chú Hai đang nằm đọc sách ở trên giường. Ông nằm một mình, vì bà cô Hai đi vắng nhà, mấy đứa con của ông thì có phòng riêng cả rồi, nhà ông ở trong Cam Ranh cũng thuộc dạng khá nên rộng lắm, nhưng ở khu heo hút, gần cái chợ. Thời đó nhà ông lợp tôn, rồi có cả laphong bằng tấm tre, loại laphong này mát mẻ hợp với nhà tôn, nhưng có cái là lâu ngày, nó có vài lỗ trên đó, cái lỗ to bằng trái banh tenis thôi, nên ông chưa thay sớm.
Ông đang đọc truyện thì từ trong cái lỗ đó, 1 bàn tay thò ra. Chính ông kể lại cho mấy đứa con ổng nghe, bàn tay dính máu bê bét, da nó không phải màu trắng như người bình thường, nó đen thui, máu thì dính đầy, nó dài, dài lắm, nó thò từ cái lỗ đó ra, ông đang đọc sách che mất cái tầm nhìn lên trên mái nhà, thì nó cầm quyển sách của ông, rồi thả lại vào mặt ông, ông giật mình, nhìn lên thì thầy cái tay đó, nó không rút về, mà cứ lơ lửng trước mặt ông, ông ré không lên tiếng, lăn người ngã xuống giường, ú ớ gọi mấy đứa con, mà không được, quay lại thì bàn tay đó không còn nửa. Ông chạy 1 hơi ra gian giữa nhà, ré lên rồi ngồi bệt như người vừa chạy cả trăm met mới về vậy, con ông chạy ra, tối đó ông lên cơn sốt, con ông thức canh ông, sợ giữa đêm sốt cao thì biêt mà cứu. Nhưng ông không sao, ngày mai ông ăn hết tô cháo lớn, toát mồ hôi rồi khỏe lại.
Người ông khỏe lắm, sức còn hơn cả thanh niên nữa. Trưa hôm đó, bà Hai về, bà mua đồ hải sản về ăn. Nghe tin ông bị ma hù, bà Hai cứ vui tính chọc ông:
-Ông yếu bóng dzía qué, có tý chuyện mè sợ rồi, cho nó hù ổng dzài lần nữa cho ổng gen dẹ re ( tôi nghe người cam ranh nói toàn chữ a thành e, cá thì thành cé...)
Cả nhà cười tóe lên, ông chú Hai mạnh khỏe vậy nhưng nhát gan lắm, ổng mà đêm nào bà Hai đi làm vắng nhà là khó ngủ, chắc ổng lại thấy lung tung chứ làm gì có ma.
Trưa hôm đó...Tam tang xuất hiện.
Đang trong bữa ăn, thì ông chú Hai đột nhiên gợi ý:
- Tao nhớ má quá bây, lấy 3 cái băng thọt dzô đầu máy quay ba coi nhanh bây.
Ổng nói với con ổng, rồi cô Út cũng đem 3 cuộn băng ra, cuộn đầu tiên là quay cảnh xác cố nằm trên giường, con cháu đứng bên cạnh, ổng xem xong, ổng khóc, vì nhớ má ổng, tội nghiệp, tâm tình của người con sống xa quê, không có cơ hội báo hiếu cho má, giờ nhìn má lìa đời, ổng như xé lòng. Đến bộ thứ 2 quay cảnh nhập quan cho bà cố, đến cảnh đem xác cố vào quan tài, ổng khóc thành tiếng:"huhu má ơi má...", ổng khóc to, rồi đột nhiên, ổng hộc máu, máu trong miệng ông chú Hai cứ thế phun ra, cả nhà chết lặng trước cảnh đó, trên màng hình, đoạn băng vẫn đang chạy những hình ảnh nhập quan. Ông chú Hai chết ngay sau đó, trên đường đưa đi bệnh viện.
Cái chết quá bất ngờ, người trong Cam Ranh điện thoại về báo tin, vậy là đúng 1 tuần, đã có 2 cái tang. Tuy là người theo đạo, nhưng ngoại tôi vẫn biết, sự kiện này không thể xem thường được. Ông chú Hai rất khỏe mạnh, thì làm sao mà chết bất đắt kì tử như vậy được. Cả nhà ngoại tôi lo sợ, ngoại nói với má tôi:
- Bà nội mi với cậu Hai chết cách nhau 1 tuần, không biết có phải trùng tang không nữa.
Má tôi cũng nghi ngờ. Sau khi họp gia đình quyết định, chủ nhật, đúng 3 ngày sau ngày ông cậu Hai mất, má và ngoại bắt xe ra Huế, gặp ông Thùy ( cái ông đt về nhà tôi trước ngày tôi gặp tai nạn ấy), ông này vừa thấy ngoại tôi thì chạy ra đón, rồi mời vào nhà. Ổng không nói gì về chuyện xem bói, chỉ nói lãng đi, cho đến trưa thì dọn cơm ăn, trong giờ ăn, ổng mới nói;
-Anh Hai chết rồi, cái chết này không phải nhẫu nhiên đâu chị, em xem thì thấy mà giúp không được.
Bà ngoại tôi bỗng dưng làm rớt cái chén cơm. Ông Thùy vội lấy khăn lau rồi dừng bữa cơm ở đó, ông dẫn má và ngoại lên nhà trên ngồi nghĩ uống nước, ổng mới nói tiếp:
- Tiếp theo là chị đó, tui đã biết bữa ni chị ra đây, chị đừng lo, vì chị là dâu, nên giúp được, dễ lắm, không cúng kiến gì hết.
Ổng nói xong rồi đưa cho ngoại tôi bộ bài, biểu ngoại sóc đi, sóc nhiều lên, rồi bỏ bộ bài xuống, ổng trải bộ bài ra bàn rồi nói:
- Chị bốc đi, nếu trúng con 2 bích thì mọi chuyện coi như được, còn không thì em cũng chịu.
Ổng nói giọng hơi rưng rưng, ngoại tôi với má tôi thì tim đập thình thịch, chẳng lẽ số phận mình lại quyết định chỉ bởi 1 con bài
Rồi ngoại cũng bốc, bốc nhanh lắm, dở lên dứt khoát lắm......
HAI BÍCH.
trời ơi, ngoại bật khóc, má tôi ngồi bên thì vui nhưng cũng ứa nước mắt. Ông Thùy thì có vẻ như bình thường vậy, ổng thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Được rồi, giờ chị nghĩ ngơi mai về. Em điện thoại ra Cam Ranh với Trà kiệu là xong.
Ổng nhấc đt lên, điện ra Trà kiệu trước, nhà ông bác Năm 1 chuyện:
- Anh lấy theo bao gạo, ra mộ của bà cô ( bà cố tôi ),khoanh quanh 1 vòng tròn rồi bỏ gạo vào, lấp đất lại, không thắp hương gì hết nhé, rồi ra về, chị C ( bà ngoại tôi) bị tam tang nhà mình đó, đi làm liền đi nghe anh.
Cả trại giam bật khóc vì hai bao tải của mẹ
Ông bác Năm nghe vậy, thực hiện ngay rồi báo cáo qua đt lại cho ông Thùy, xong xuôi, ông cũng điện thoại vào Nha trang bảo làm y như vậy với mã ông cậu Hai.
Chỉ đạo đâu vào đấy, ông Thùy có vẻ vui hẳn lên, ổng nói với ngoại tôi:
-Được rồi đó chị Hai, ở đây chơi với em nghe, mai mới được về đó.
Thế là sáng mai, Ông Thùy chở bà ngoại và má ra bến xe về Hội An.
Chỉ đạo đâu vào đấy, ông Thùy có vẻ vui hẳn lên, ổng nói với ngoại tôi:
-Được rồi đó chị Hai, ở đây chơi với em nghe, mai mới được về đó.
Thế là sáng mai, Ông Thùy chở bà ngoại và má ra bến xe về Hội An.
Thứ Tư, 29 tháng 7, 2015
5 sai lầm phụ nữ thông minh thường mắc phải khi yêu
Trong tình yêu, quan trọng hơn cả là sự chân thành, quan tâm. Thông minh không hẳn đã là lợi thế. Không những vậy, có những phụ nữ thông minh thường mắc phải một số sai lầm khi yêu vì chính điểm mạnh của họ.
Xem thêm: Thợ sửa máy lạnh tại quận 1
Không ít phụ nữ thông minh cho rằng trí tuệ của mình mới là thứ đáng giá hơn cả, họ không cần được đàn ông ca tụng và si mê về nhan sắc. Họ không biết rằng trí tuệ không bao giờ có thể thay thế được sức hút ngoại hình. Và đàn ông vốn luôn là người háo sắc, đam mê cái đẹp. Vô hình chung người phụ nữ thông minh nhưng quá coi thường việc chăm chút ngoại hình của mình, họ lại biến thành cô gái ngốc nghếch, không biết đánh trúng vào tâm lý nam giới.
Chăm sóc cho bản thân không phải hành động "phản bội" hay ảnh hưởng xấu đến sự thông minh đáng tự hào của phụ nữ. Dù thông minh đến mấy thì phụ nữ vẫn cần phải là một cô gái đẹp. Tất nhiên, vừa thông minh, vừa xinh đẹp thì quá hoàn hảo rồi. Song nếu đã có sẵn trí tuệ hơn người, bạn cũng không được phép lơ là với ngoại hình của mình, biến mình thành cô gái không có chút quyến rũ nào.
Đàn ông ngưỡng mộ phụ nữ thông minh nhưng suy cho cùng, họ vẫn thích ngắm nhìn phụ nữ đẹp. Khi đã may mắn là một cô gái khôn ngoan, hẳn bạn sẽ dễ dàng biết cách làm thế nào để mình trở nên xinh đẹp hơn. Đừng mắc sai lầm khi cho rằng thông minh là tất cả điều kiện cần và đủ để tương tác với cánh mày râu.
Xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước tại quận 9
2. Thể hiện bản thân quá nhiều
Phụ nữ thông minh có xu hướng muốn thể hiện sự hiểu biết của mình và họ cho rằng càng thể hiện, đàn ông sẽ càng bị thu hút. Sai lầm ở chỗ nếu một chàng trai quan tâm đến bạn, họ sẽ tự tìm hiểu về con người bạn trước khi bị "hạ gục" bởi trí tuệ của bạn. Việc thể hiện bản thân quá nhiều sẽ không cho cánh mày râu cơ hội được chinh phục - điều mà họ rất lấy làm hứng thú khi tán tỉnh phụ nữ.
Những cuộc gọi điện, nhắn tin, trò chuyện sẽ khiến cánh mày râu mở dần cánh cửa bí mật trong tâm hồn bạn. Họ thích được bạn lắng nghe, được tâm tình hơn là vô tình bị biến thành kẻ phải lắng nghe bất đắc dĩ những lời thao thao bất tuyệt của bạn.
3. Bất chấp ý kiến của người khác
Phụ nữ thông minh thường rất tự tin vào chính mình. Họ cho rằng mình đủ khôn ngoan để nhìn nhận và quyết định mọi thứ. Trong tình yêu cũng vậy, họ tin bản thân mình đủ sáng suốt để chọn được người đàn ông hoàn hảo nhất mà bất chấp các ý kiến, góp ý của những người xung quanh. Họ sai lầm khi không biết rằng, trong chuyện tình yêu, có những vấn đề người trong cuộc chẳng thể nhìn nhận một cách khách quan như người ngoài.
4. "Giữ chân" một chàng trai quá lâu
Thêm một sai lầm mà phụ nữ thông minh hay mắc phải trong tình yêu đó là họ "giữ chân" một chàng trai quá lâu. Vì họ là những cô gái khôn ngoan nên họ đủ sức để "cầm chân" một người mà họ đang phân vân, lưỡng lự. Họ sẽ không thẳng thắn nói lời từ chối với chàng trai đang tán tỉnh mình, song họ cũng không đưa ra một câu trả lời rõ ràng để tìm cơ hội ở những đối tượng khác. Họ luôn mong muốn sẽ có nhiều đối tượng để đặt lên bàn cân so sánh rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Họ nghĩ mình đang "nắm đằng chuôi" khi hành động như thế song đó quả là sai lầm. Chàng trai bị họ giữ chân sẽ không đủ kiên nhẫn để theo đuổi họ mãi nếu mối quan hệ giữa hai người vẫn ngập ngừng nửa đỏ, nửa xanh. Hơn thế nữa, việc giữ chân một chàng trai cũng khiến các đối tượng khác dè chừng trong việc tiếp cận người phụ nữ đó. Rõ ràng, tưởng như khôn ngoan mà thành ra người phụ nữ thông minh lại trở thành kẻ dại khờ khi yêu.
Xem thêm: Dịch vụ sửa máy lạnh tại nhà quận 1
5. Bảo vệ quan điểm của mình đến cùng
Một trong những sai lầm của phụ nữ thông minh khi hẹn hò đó là họ muốn thể hiện trí tuệ của mình bằng cách bảo vệ quan điểm cá nhân đến cùng. Họ cho rằng mình hiểu biết, mình thông minh nên không có chuyện người khác đúng, mình sai. Họ cũng biết rằng mình đủ thông minh để biết nếu chàng trai đang hẹn hò không phù hợp thì họ sẵn sàng nói lời chia tay để tìm kiếm mối quan hệ mới.
Nên nhớ, trò chuyện với con gái thông minh rất thú vị, song đàn ông là người rất sĩ diện, lòng tự trọng cao. Dẫu trong hoàn cảnh nào họ cũng muốn mình là người đáng ngưỡng mộ trong mắt phái yếu. Việc những cô gái thông minh luôn ra sức chứng tỏ hiểu biết của mình, bảo vệ quan điểm đến cùng, cho rằng mình mới là người đúng, quan điểm của bạn trai là sai... nghĩa là họ đang tự đánh mất điểm trong mắt phái mạnh. Nhất là trong các cuộc tranh luận, nếu bạn cứ cứng nhắc chứng minh cho quan điểm của mình, chàng sẽ dễ dàng nổi nóng, cho rằng mình bị bạn lấn lướt.
Lời khuyên dành cho các cô gái thông minh là không nên chứng minh mình giỏi giang, khôn ngoan hơn bạn trai. Các chàng sẽ thấy thích thú khi trò chuyện với một cô gái thông minh, song họ sẽ không bao giờ muốn biến thành kẻ thất bại trước phụ nữ.
Xem thêm: Chơi game online hay nhất
Bạn đã kết hôn hay chưa kết hôn thì hãy nhớ một điều
Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?
Xem thêm: Thợ sửa máy lạnh tại quận 1 giá rẻ
“Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời được 4 năm, anh vì không có cách nào có thể chăm sóc được bố mẹ nên cảm thấy chán nản và mệt mỏi.
Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa con ngắn gọn và không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple liền lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, bát mì tôm làm bẩn hết chăn và ga trải giường, hóa ra trong chăn có một bát mì tôm. “Cái thằng danh con này”, anh ta liền vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh cho đứa con trai đang ngồi chơi một trận.
Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa con ngắn gọn và không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple liền lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, bát mì tôm làm bẩn hết chăn và ga trải giường, hóa ra trong chăn có một bát mì tôm. “Cái thằng danh con này”, anh ta liền vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh cho đứa con trai đang ngồi chơi một trận.
Đứa con trai vừa khóc vừa nói:
- Cơm sáng đã ăn hết rồi, đến tối con chưa thấy bố về thấy đói bụng nên đi tìm đồ ăn, con tìm thấy mì tôm trong tủ bếp, muốn nấu mì tôm ăn nhưng bố dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nên con lấy nước nóng từ trong vòi tắm pha mì tôm, con pha một bát ăn, còn một bát để phần bố. Sợ mì tôm bị nguội nên con mang vào giường ủ trong chăn đợi bố về ăn cho nóng. Con mải chơi đồ chơi mới mượn được của bạn nên khi bố về đã quên không nói với bố.
Anh không muốn đứa con thấy mình khóc nên vội vã vào nhà vệ sinh, mở vòi nước và khóc. Khi đã ổn định tinh thần, anh mở cửa phòng con trai và nhìn thấy đứa con trai trong bộ quần áo ngủ, nước mắt giàn giụa và tay đang cầm bức hình của mẹ nó.
Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tâm hơn, chu đáo hơn, khi con trai mới vào học cấp I, anh đánh con một trận nữa. Hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học, anh lập tức xin nghỉ về nhà, chạy đi tìm con khắp nơi, sau vài tiếng đồng hồ đi tìm anh đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm nhìn thấy đứa con đang đứng trước một đồ chơi điện tử, thế là anh tức giận đánh con, đứa con không một lời giải thích, chỉ nói “Con xin lỗi”.
Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ vào hòm thư, cuối năm là lức bưu điện bận rộn nhất nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai nói:
Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ vào hòm thư, cuối năm là lức bưu điện bận rộn nhất nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai nói:
- Sao mày lại làm những trò tai quái thế này hả?
Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:
- Đây là những bức thư con gửi cho mẹ.
Mắt người bố cay cay hỏi con:
- Thế sao một lúc gửi nhiều thư như vậy?
Đứa con nói:
- Trước đây con còn thấp nên không bỏ thư vào hòm thư được, bây giờ con lớn có thể bỏ thư vào được rồi nên con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ.
Ông bố nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói gì với con. Một lát sau ông bố nói:
- Mẹ con giờ ở trên thiên đàng, sau này con viết thư xong, hãy đốt nó đi thì có thể gửi thư cho mẹ được đấy.
Đợi đứa con ngủ, anh mở những bức thư đó xem đứa con muốn nói gì với mẹ, trong đó có một bức thư khiến anh vô cùng xúc động.
“Mẹ thân yêu của con: Con nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một tiết mục mẹ cùng con biểu diễn, nhưng vì con không có mẹ nên con không tham gia, con cũng không nói cho bố biết vì sợ bố sẽ nhớ mẹ. Thế là bố đi khắp nơi tìm con, nhưng con muốn bố nhìn thấy con giống như đang đi chơi nên con đã cố ý đứng trước một đồ chơi điện tử. Tuy bố đã mắng con nhưng con đã kiên quyết không nói cho bố biết vì sao. Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy bố đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ bố cũng như con rất nhớ mẹ đấy!
Mẹ ơi, con đã sắp quên giọng nói của mẹ rồi, con xin mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp mẹ một lần được không, để con nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, nghe thấy giọng nói của mẹ, được không mẹ?
Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?”
Đọc xong bức thư, ông bố òa khóc. Anh không ngừng tự trách mình: “phải làm sao mới có thể lấp được khoảng trống mà người vợ để lại đây?”
Chúng ta là những ông bố bà mẹ khi đã mang cuộc sống của đứa con đến với thế giới này có nghĩa là gánh trên vai trách nhiệm vô cùng to lớn. Khi đã là một người mẹ, không nên tăng ca quá nhiều, khi đã là một người bố, không nên uống quá nhiều rượu, đừng nên hút nhiều thuốc, phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể yêu thương con hết lòng, tuyệt đối đừng nên vì muốn kiếm nhiều tiền mà hủy hoại sức khỏe của mình, không có sức khỏe thì những danh lợi kia có nghĩa lý gì. Và cũng đừng nghĩ rằng đợi đến khi bố mẹ có nhiều tiền thì sẽ như thế này như thế kia, nào ai biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sau một giây mọi chuyện đã khác.
Những ông bố bà mẹ xin đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà dễ dàng ly hôn. Vì đau thương lớn nhất sau sự đổ vỡ đó không ai hết mà chính là thuộc về đứa con. Bạn đã kết hôn hay chưa kết hôn thì hãy nhớ một điều, xin hãy quý trọng “nó”.
Ma trong bệnh viện! - Tác Giả Hiển Linh Cảnh
Hnay tôi sẽ kể cho các bạn nge 1 câu chuyện ma,ma trong bệnh viện,và hố chôn người tập thể,như tôi đã xloi mọi người vì tôi viết hay bị lổi chính tả,tại lớp 1 đến lớp 4 nhà tôi nghèo,nên việc học hay bị gián đoạn,cứ học vài tháng lại nghĩ vài tháng đâm ra kỹ năng chính tả tôi rất kém!mong các anh chị và các bạn lượng thứ ạh!
Xem thêm: Thợ sửa chữa máy giặt tại nhà tphcm
Xin phép ad cho tôi kể câu chuyện thứ nhất
Ma trong bệnh viện!
Vào mùa mưa năm 1993,mẹ tôi sinh em bé đó là em của tôi bgio,năm đó vừa ngèo lại vừa học,vừa làm và vừa lên bệnh viện để chăm mẹ và em,còn ba tôi thì đi buôn tận Hà Nội chưa về kịp,nên tôi thay ba tôi chăm sóc mẹ và em bé,sáng tôi đem cháo và nước nóng lên cho mẹ,tôi đi học,trưa thì tôi đêm cơm lên rồi tôi đi làm,chỉ có buổi tối tôi mới lên bệnh viện trực thôi,lúc đó tôi chỉ có 15t,nên chỉ nge là ma hay ông kẹ chứ chưa gặp bgio nên ko bt con ma đó ra làm sao!nó thế nào,đêm đó tôi ko tài nào ngủ được vì em bé cứ khóc mãi,cứ 10 phút giật mình khóc thét lên,nên tôi đi ra ngoài lang cang đứng để mẹ thay tả cho e,
Tôi đang đứng nhìn xún thì thấy 1 đứa con nít cỡ 5t nhìn lên,nhưng lạ 1 điều là bgio đã 12h rồi tại sao nó chưa đi ngủ,còn đi lang thang ở dưới sân của bệnh viện,tôi thầm nghĩ chắc có người nhà trải chiếu ngủ ở dưới nên nó đi ra chơi,nghĩ thế tôi cũng ko chú ý nữa,bỗng nge cái ầm tôi quay lại thì trời đứa bé hồi nãy đứng bên giường mẹ tôi tự nao giờ,nó vút ve và hun lên tay em tôi rất thân thiện,tự nhiên nó ở đâu lại chen vào hun tay em mình,tôi chạy vào thì ko thấy nữa,nghĩ nó đã chạy rồi,nên tôi hỏi mẹ,mẹ sao mẹ để thằng nhóc đó hun tay em vậy?
Mẹ nói,làm gì có ai?con ngủ mớ hả,trong pòng này đóng cửa ngoài con ra còn ai nữa đâu?chẳng lẻ mẹ cho em bú mẹ ko biết?con mớ hả?nhưng con thấy rỏ ràng mà!tôi liền chạy ra phía cửa bên hông thì tìm ko thấy,tôi đi theo đường hành lang dẫn đến pòng sinh và phòng điều hoà,lúc đó tôi ko hiểu pòng điều hoà là pòng gì,sau này lớn lên tôi mới hiểu,tôi đi ngang qua pòng đó tôi nge thấy tiếng cười,tiếng nói,tiếng khóc hình như là rất nhìu tiếng trẻ nhỏ phát ra từ pòng điều hoà đó,tôi nhìn vô cửa kính thì thấy đứa bé hồi nãy ở trong đó,tôi liền mở cửa chạy vào.ngĩ bụng là hù nó ai cho nó hun tay em mình,nhưng khi bước vào,nó nhìn tôi nó cười rất thân mật.
Xem thêm: Dịch vụ chống thấm nhà tại tphcm
Lúc đó tôi ko còn giận nữa,tôi rủ nó ra ngoài để vào pòng mẹ,khoe với mẹ là có bạn mới,những nó lắc đầu,tự nhiên tôi thấy nó khóc,nó cứ lắc đầu,phía bên kia vách tường thì tôi nge thấy tiếng trẻ ré giống như rất đâu đớn,sau này tôi mới hiểu là nạo phá thai để hút đứa bé ra nó đâu đớn ntn?tôi cầm tay nó đi ra vì tôi sợ,nhưng nó ko chịu,nó cứ đẩy tôi ra,lúc đó có 3 hay bốn đứa bé chạy đến đánh tôi,sô tôi,khuôn mặt rất dữ tợn,tôi bị ép vào vách tường,thì thằng bé lúc nãy chạy đến bảo vệ tôi,đẩy tôi ra và ngồi xún chịu đòn thay tôi,tôi hoảng quá chạy ra phía bệnh viện gọi bác bảo vệ để cứu đứa bé,nhưng khi bác bảo vệ nge tôi kể ổng cười,đi chổ khác cho chú ngủ!đừng có ở đó mà nói linh tinh nữa!
Tôi vừa đi vừa khóc,nhưng lạ thay tôi đi ngan qua pòng điều hoà thì mọi thứ vẫn bthuong,ko có tiếng gì cả,vẫn im lặng,tôi mới chạy vào nói với mẹ,mẹ tôi hỏi đứa bé sao?thì tôi tả đứa bé đó tầm 5 tuổi,khuôn mặt thì giống chú Phúc ở nhà,nó đến đứng nhìn mẹ rất lâu,nước mắt nó chảy thành 2 dòng và cuối xún hun tay em,và xoa vào bụng em,và còn bảo vệ con nữa,mẹ tôi nge xong mẹ tôi oà khóc,đó là...
Đó là em con đó.mẹ xin lỗi,mẹ ko cố ý,tại mẹ đang có bầu em con được 4 tháng thì mẹ đi làm về mẹ bị té xe,và em con đã tử trong bụng khi lần va chạm đó!tôi như sửng người,đó là em mình sao?tôi khóc như đứa bé thèm sữa mẹ,em mình mà mình đòi đánh nó,nó vì cứu mình mà bị bọn kia đánh,đến bgio khi nghĩ lại tôi vẫn còn rưng rưng nước mắt,âm dương tuy ko ở với nhau nhưng vẫn cứu và che chở lẫn nhau,khi tôi lớn lên tôi bị té xe mấy lần cũng nhờ em tôi che chở,tuy tôi ko giúp đc hay ko mua đc gì cho nó,nhưng trong thân tâm tôi,tôi lun nghĩ về nó,sau câu chuyện này,tôi mong các anh chị và các em gái,đừng nạo phá thai,hay vất bỏ 1 sinh linh bé nhỏ,tuy chưa hình thành nhưng đã hiễn diện 1 linh hồn ko bgio kết thúc!
Xem thêm: thợ sửa chữa máy lạnh tại quận 1
Bóng ma trên cây điệp - Tác Giả Lan Chi
Chào các bạn! Trước khi vào câu chuyện chính; xin phép cho mình tự giới thiệu một chút nhé ^^ . Mình là thành viên của page cũng khá lâu rồi. Mình là 1 người rất nhát gan, nhưng lại vô cùng thích đọc truyện ma. Chính vì thế, mình rất thích những câu chuyện trên page; đặc biệt là những câu chuyện có thật do các tác giả kể lại. Vậy nên mình cũng muốn đóng góp cho page 1 vài câu chuyện mà mình biết, hi vọng sẽ mang đến cho các bạn những sự thú vị, tò mò; để giải tỏa căng thẳng sau một ngày làm việc mệt mỏi. Và mình cũng xin nói trước ngay từ đầu: Mình chưa từng gặp ma quỷ bao giờ. Tất cả những câu chuyện của mình, đều là những câu chuyện mình được nghe người thân và bạn bè kể lại. Và vì kể theo trí nhớ, nên sẽ có nhiều tiểu tiết mình không thể nhớ chính xác được (vd như địa điểm cụ thể xảy ra chẳng hạn). Những tình tiết đó, mình sẽ không đề cập đến trọng truyện. Và mình khẳng định, tất cả câu chuyện của mình, sẽ là những câu chuyện có thật, do chính những người trong cuộc kể lại; không bịa đặt, không thêm thắt; cũng có thể không làm thỏa mãn sự mong đợi của các bạn về độ kinh dị. Các bạn có thể thích hoặc không thích, tin hoặc không tin, khen hay chê đều được. Nhưng xin các bạn đừng bao giờ có thái độ giễu cợt, hay ném đá, cho những câu chuyện ấy là nhảm nhí hay bịa đặt. Đó là sự tôn trọng của người đọc đối với công sức và tâm huyết của tác giả, các bạn nhé!
Xem thêm: Thợ sửa chữa bình nóng lạnh tại tphcm
Ầy, phần tự giới thiệu của mình hơi dài nhỉ ^^. Thôi, không làm mất thời gian của các bạn nữa, mình xin đi thẳng vào câu chuyện của ngày hôm nay. Chuyện này là do Mẹ mình kể lại. Nó xảy ra cách đây chắc cũng phải hơn chục năm rồi, lúc ấy Mẹ mình tuổi còn rất nhỏ. Đó là vào những năm chiến tranh đang xảy ra vô cùng ác liệt. Khi ấy những người Cậu lớn của mình đều đi tham gia kháng chiến; các Dì của mình thì đều đã lập gia đình và ở riêng; nhà ngoại mình chỉ còn lại Ông Bà, Mẹ mình và Cậu út. Trước đó nhà ngoại mình ở xã Hòa Long, sau dọn về ở xã Long Phước, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Chuyện xảy ra từ những ngày đầu gia đình ngoại mình dọn về nơi ở mới. Căn nhà của ngoại mình khi ấy có một bộ ván rất to và rất chắc. Đó là chỗ ngủ chung của cả gia đình vào ban đêm. Ở trước căn nhà có một cây điệp rất to, cành lá xum xuê che kín cả một góc đường. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ cái cây điệp oan nghiệt ấy. Đêm đó, khi mọi người đều đang say giấc; bất chợt Mẹ mình nghe thấy tiếng rên ư ử trước nhà - tiếng kêu nghe vô cùng bi ai, thảm thiết; lúc nhỏ, lúc to; khi ngắt quãng, khi nghe vang lên liên tục. Mẹ mình lúc ấy còn nhỏ nên rất sợ, vội lay Bà Ngoại dậy để nghe ngóng tình hình. Nhưng hỡi ôi, khi Bà Ngoại mình dậy thì cái tiếng kêu đó lại không còn nữa, thế là Mẹ mình bị Bà la cho một trận tả tơi vì phá giấc ngủ (=;=). Mẹ mình vừa sợ, vừa thắc mắc vô cùng; nhưng chẳng có gan bước xuống để mở cửa ra xem chuyện gì bên ngoài, cũng không muốn phá giấc ngủ của cả nhà nên đành tự trấn an là mình mơ ngủ; rồi trùm kín mền, cố gắng ngủ lại.
Đêm hôm sau; vẫn tiếp tục là tiếng rên oan nghiệt đó làm Mẹ mình thức giấc vào giữa khuya (Sở dĩ chỉ mỗi Mẹ mình nghe thấy đầu tiên là do Mẹ mình tỉnh ngủ nhất nhà. Đến bây giờ Mẹ mình vẫn vậy, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm Mẹ mình thức giấc). Lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa, Mẹ lay mạnh Bà ngoại dậy, thì thào: “Đó, Mẹ nghe thấy chưa! Rõ ràng là tiếng rên mà, không thể nhầm được!”. Nhưng Ngoại mình thì chẳng bao giờ tin vào ma quỷ; hoặc cũng có thể tin, nhưng chẳng bao giờ sợ. Đang trong giấc ngủ say, Bà bảo: “Chắc là thằng Chửng con bà Sáu bên nhà nó đau bụng nên rên đó, chứ ma cỏ gì! Thôi, ngủ tiếp đi!”. Và thế là Mẹ mình lại 1 đêm bấm bụng nhắm mắt trông trời sáng với con tim đập loạn lên vì sợ.
Xem thêm: Thợ sửa máy giặt tại quận 1
Đêm thứ 3; lại tiếp tục là tiếng rên ấy. Nhưng lần này thì người nghe đầu tiên lại là Bà Ngoại mình. Lần này có lẽ Ngoại mình đã bắt đầu tin có điều gì đó bất thường ở bên ngoài. Bà gọi Ông dậy mở cửa. Nhưng cánh cửa vừa hé thì tiếng kêu kia lại im bặt. Ông Bà cùng đi qua nhà bà Sáu hàng xóm hỏi thăm xem có phải con nhà Bà bị bệnh gì mà rên hay không (cả xóm nhà lúc ấy, ngoài Mẹ và cậu mình thì chỉ còn mỗi con trai của bà Sáu là nhỏ tuổi mà thôi; người lớn thì chắc chẳng ai ban đêm mà lại rên lớn đến như vậy cả). Thế nhưng, đáp lại lời hỏi thăm của Ông Bà là thái độ hết sức ngạc nhiên của Bà Sáu: “Thằng Chửng nó vẫn đang ngủ say trong nhà, đâu có bệnh hoạn gì đâu chị!”
Ông Bà mình trở về, không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra... Bước vào nhà, lúc này Mẹ mình và cậu Út cũng đã thức giấc. Cài then cửa chắc chắn, Ông Bà trấn an 2 con và cả nhà lại tiếp tục ngủ. Thế nhưng, chưa kịp đặt lưng xuống giường thì tiếng rên kia lại vang lên… Lần này, cả nhà cùng mở cửa bước ra ngoài xem. Và dĩ nhiên, chuyện gì đến rồi cũng đến: Từ trên cây điệp kia, tất cả mọi người đều nhìn thấy một bóng trắng với cái bụng toang hoác đầy máu me ngồi vắt vẻo trên cây. Nó đưa cặp mắt trắng dã vô hồn nhìn mọi người, rồi lặng im biến mất. Bầu không khí bắt đầu trở nên âm u và lạnh lẽo…
Sáng hôm sau, khi Bà Ngoại mình đi hỏi thăm những người sống lâu năm trong xóm và được người ta kể lại: Vài tháng trước, có một phụ nữ vì nuôi giấu cán bộ nên bị giặt truy bắt, và bắn chết ngay chính tại gốc cây điệp ấy, mang theo trong bụng một sinh linh bé bỏng chưa chào đời… Ông Bà Ngoại mình đã lập một bàn thờ nhỏ, thắp nhang , cúng đồ ăn, đốt thêm áo quần và giấy tiền vàng bạc những cho vong linh oan khuất ấy, cầu siêu thoát cho họ. Từ đó, tiếng rên kia cũng không còn nữa…
Cây điệp đó sau này cũng đã bị người ta đốn đi. Không biết oan hồn của hai mẹ con đáng thương ấy đã được siêu thoát hay vẫn còn vất vưởng nơi nào. Chỉ có một điều mà mình vẫn tự hỏi: Hai mẹ con ấy bị bắn chết từ vài tháng trước; tại sao chỉ đến khi gia đình Ngoại mình dọn đến ở nơi đó mới nghe tiếng rên và phát hiện ra hồn ma của họ?! Còn những nhà xung quanh, chẳng lẽ trong suốt thời gian ấy, họ không hề nghe thấy gì hay sao...
Câu chuyện đến đây là hết rồii!! ^^ Cảm ơn các Bạn đã chú ý theo dõi. Chúc các bạn ngủ ngonn!
Thợ sửa máy lạnh quận 1 - thợ sửa máy bơm nước tphcm - thợ sửa máy bơm nước quận gò vấp
Xem thêm: Thợ sửa chữa bình nóng lạnh tại tphcm
Ầy, phần tự giới thiệu của mình hơi dài nhỉ ^^. Thôi, không làm mất thời gian của các bạn nữa, mình xin đi thẳng vào câu chuyện của ngày hôm nay. Chuyện này là do Mẹ mình kể lại. Nó xảy ra cách đây chắc cũng phải hơn chục năm rồi, lúc ấy Mẹ mình tuổi còn rất nhỏ. Đó là vào những năm chiến tranh đang xảy ra vô cùng ác liệt. Khi ấy những người Cậu lớn của mình đều đi tham gia kháng chiến; các Dì của mình thì đều đã lập gia đình và ở riêng; nhà ngoại mình chỉ còn lại Ông Bà, Mẹ mình và Cậu út. Trước đó nhà ngoại mình ở xã Hòa Long, sau dọn về ở xã Long Phước, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Chuyện xảy ra từ những ngày đầu gia đình ngoại mình dọn về nơi ở mới. Căn nhà của ngoại mình khi ấy có một bộ ván rất to và rất chắc. Đó là chỗ ngủ chung của cả gia đình vào ban đêm. Ở trước căn nhà có một cây điệp rất to, cành lá xum xuê che kín cả một góc đường. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ cái cây điệp oan nghiệt ấy. Đêm đó, khi mọi người đều đang say giấc; bất chợt Mẹ mình nghe thấy tiếng rên ư ử trước nhà - tiếng kêu nghe vô cùng bi ai, thảm thiết; lúc nhỏ, lúc to; khi ngắt quãng, khi nghe vang lên liên tục. Mẹ mình lúc ấy còn nhỏ nên rất sợ, vội lay Bà Ngoại dậy để nghe ngóng tình hình. Nhưng hỡi ôi, khi Bà Ngoại mình dậy thì cái tiếng kêu đó lại không còn nữa, thế là Mẹ mình bị Bà la cho một trận tả tơi vì phá giấc ngủ (=;=). Mẹ mình vừa sợ, vừa thắc mắc vô cùng; nhưng chẳng có gan bước xuống để mở cửa ra xem chuyện gì bên ngoài, cũng không muốn phá giấc ngủ của cả nhà nên đành tự trấn an là mình mơ ngủ; rồi trùm kín mền, cố gắng ngủ lại.
Đêm hôm sau; vẫn tiếp tục là tiếng rên oan nghiệt đó làm Mẹ mình thức giấc vào giữa khuya (Sở dĩ chỉ mỗi Mẹ mình nghe thấy đầu tiên là do Mẹ mình tỉnh ngủ nhất nhà. Đến bây giờ Mẹ mình vẫn vậy, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm Mẹ mình thức giấc). Lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa, Mẹ lay mạnh Bà ngoại dậy, thì thào: “Đó, Mẹ nghe thấy chưa! Rõ ràng là tiếng rên mà, không thể nhầm được!”. Nhưng Ngoại mình thì chẳng bao giờ tin vào ma quỷ; hoặc cũng có thể tin, nhưng chẳng bao giờ sợ. Đang trong giấc ngủ say, Bà bảo: “Chắc là thằng Chửng con bà Sáu bên nhà nó đau bụng nên rên đó, chứ ma cỏ gì! Thôi, ngủ tiếp đi!”. Và thế là Mẹ mình lại 1 đêm bấm bụng nhắm mắt trông trời sáng với con tim đập loạn lên vì sợ.
Xem thêm: Thợ sửa máy giặt tại quận 1
Đêm thứ 3; lại tiếp tục là tiếng rên ấy. Nhưng lần này thì người nghe đầu tiên lại là Bà Ngoại mình. Lần này có lẽ Ngoại mình đã bắt đầu tin có điều gì đó bất thường ở bên ngoài. Bà gọi Ông dậy mở cửa. Nhưng cánh cửa vừa hé thì tiếng kêu kia lại im bặt. Ông Bà cùng đi qua nhà bà Sáu hàng xóm hỏi thăm xem có phải con nhà Bà bị bệnh gì mà rên hay không (cả xóm nhà lúc ấy, ngoài Mẹ và cậu mình thì chỉ còn mỗi con trai của bà Sáu là nhỏ tuổi mà thôi; người lớn thì chắc chẳng ai ban đêm mà lại rên lớn đến như vậy cả). Thế nhưng, đáp lại lời hỏi thăm của Ông Bà là thái độ hết sức ngạc nhiên của Bà Sáu: “Thằng Chửng nó vẫn đang ngủ say trong nhà, đâu có bệnh hoạn gì đâu chị!”
Ông Bà mình trở về, không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra... Bước vào nhà, lúc này Mẹ mình và cậu Út cũng đã thức giấc. Cài then cửa chắc chắn, Ông Bà trấn an 2 con và cả nhà lại tiếp tục ngủ. Thế nhưng, chưa kịp đặt lưng xuống giường thì tiếng rên kia lại vang lên… Lần này, cả nhà cùng mở cửa bước ra ngoài xem. Và dĩ nhiên, chuyện gì đến rồi cũng đến: Từ trên cây điệp kia, tất cả mọi người đều nhìn thấy một bóng trắng với cái bụng toang hoác đầy máu me ngồi vắt vẻo trên cây. Nó đưa cặp mắt trắng dã vô hồn nhìn mọi người, rồi lặng im biến mất. Bầu không khí bắt đầu trở nên âm u và lạnh lẽo…
Sáng hôm sau, khi Bà Ngoại mình đi hỏi thăm những người sống lâu năm trong xóm và được người ta kể lại: Vài tháng trước, có một phụ nữ vì nuôi giấu cán bộ nên bị giặt truy bắt, và bắn chết ngay chính tại gốc cây điệp ấy, mang theo trong bụng một sinh linh bé bỏng chưa chào đời… Ông Bà Ngoại mình đã lập một bàn thờ nhỏ, thắp nhang , cúng đồ ăn, đốt thêm áo quần và giấy tiền vàng bạc những cho vong linh oan khuất ấy, cầu siêu thoát cho họ. Từ đó, tiếng rên kia cũng không còn nữa…
Cây điệp đó sau này cũng đã bị người ta đốn đi. Không biết oan hồn của hai mẹ con đáng thương ấy đã được siêu thoát hay vẫn còn vất vưởng nơi nào. Chỉ có một điều mà mình vẫn tự hỏi: Hai mẹ con ấy bị bắn chết từ vài tháng trước; tại sao chỉ đến khi gia đình Ngoại mình dọn đến ở nơi đó mới nghe tiếng rên và phát hiện ra hồn ma của họ?! Còn những nhà xung quanh, chẳng lẽ trong suốt thời gian ấy, họ không hề nghe thấy gì hay sao...
Câu chuyện đến đây là hết rồii!! ^^ Cảm ơn các Bạn đã chú ý theo dõi. Chúc các bạn ngủ ngonn!
Thợ sửa máy lạnh quận 1 - thợ sửa máy bơm nước tphcm - thợ sửa máy bơm nước quận gò vấp
Tình Còn Nơi Đây - Tác Giả Tam Thành Võ
Trở lại năm 2007,lúc em và thằng Trọn lên Sài Gòn làm ở công ty bao bì,lúc đó cũng có thể nói là thời gian vui vẻ của tuổi trẻ,ngày thì làm tối thì đi cafe hoặc nhậu với mấy người làm chung!Đương nhiên lúc đó chưa biết ma cỏ là gì rồi vì lúc đó chưa trở về quê để hái nấm mối...Nhưng cũng được nghe mấy chú làm chung kể về chuyện ma ở quê họ,trong đó có chú 3 Quốc,chú 47 tuổi vẫn độc thân,có thể nói chú là người thương 2 thằng em nhất ở xưởng bao bì này!Chú hiền lắm,không khi nào ghẹo chọc hay chửi ai một câu dù chú quản lý công nhân ở xưởng.Hôm đó 2 thằng em nhậu với chú,tụi em mới hỏi vì sao đến giờ chú chưa có vợ!chú mới kể cho tụi em nghe câu chuyện của chú khi chú đã ngà ngà say vừa kể mắt chú cứ rưng rưng...
Xem thêm: Thợ sửa bình nóng lạnh tại tphcm
Chú quê ở Đồng Tháp,nhà chú có 8 anh em nên lúc trẻ cuộc sống của chú khá vất vả!Năm chú 23 tuổi chú theo mấy người cùng xóm lên Vĩnh Long để làm mướn,nào là cắt lúa mướn,móc mương...ai mướn gì cũng làm,tối thì ở nhờ nhà người quen của mấy người cùng xóm,làm đâu được nửa tháng thì chú quen với cô Hằng gần đó,nhà cô ruộng đất nhiều nên cũng có của ăn của để,cô ở với cha và 2 người anh,mẹ cô thì mất được vài năm rồi,chú và cô quen nhau lén lút vì cha cô khó tính lắm!Được hơn 1 tháng thì chuyện đến tai cha cô,cha cô cấm không được quen với chú nữa vì chú nghèo và nhà đông anh em...
Chú buồn lắm,có người bài kêu chú dẫn cô trốn đi sau này rồi về nhưng chú không muốn vậy vì chú rất yêu cô,chú không muốn người đời nói xấu cô! Chú hẹn cô ra,2 người khóc rất nhiều nhưng đành chấp nhận số phận,chú bỏ đi lên Sài Gòn làm mướn với mong muốn thời gian có thể xóa đi hình bóng của cô nhưng nào có quên được chỉ có nhớ thêm thôi,hơn 6 tháng sau chú xin nghỉ về quê với ý định hôm sau sẽ lên thăm cô dù chỉ được nhìn thoáng qua thôi cũng vui.Nhưng về đến nhà thì nỗi nhớ lại dâng cao,chú mượn chiếc 50 cánh én của ông chú chạy lên cô trong ngày hôm đó luôn!
Lên tới nhà cô thì hơn 8 giờ đêm,chú tắt máy xe đựng ngoài đường,nhà cô vẫn sáng đèn,thứ ánh sáng đèn dầu quen thuộc lúc trước,chú cập theo hàng rào dâm bụt nhà cô đi ra phía sau nơi cánh cửa sổ phòng cô ngủ,từ nơi chú đứng cách cửa sổ bằng xông sắt nhà cô chỉ 5 mét và 1 cái hàng rào dâm bụt cao tới vai người!Chú giả tiếng ếch kêu như ngày trước để cô nghe mà nhìn ra cho chú thấy mặt nhưng kêu hồi lâu mà vẫn không thấy cô nghĩ thầm chắc cô đã ngủ quên chú định về thì chợt thấy cô đứng ngay cửa sổ sát ngọn đèn dầu,chú lấy cây đèn pin ra xịn vào người chú cho cô thấy,2 người nhận ra nhau,chỉ đứng nhìn nhau mà không dám nói gì vì sợ cha cô nghe,chợt chú thấy cô khóc rồi xua tay kêu chú về đi!Chú đứng nhìn cô thêm chóc lát rồi mới ra dắt xe về,chú buồn bả chạy về trong đêm tối,dọc đường xe hết xăng chú phải đẩy bộ đến sáng mới có chỗ đổ xăng chạy về nhà! Hai ngày sau chú quyết định lên nhà cô nan nỉ cha cô cho hai người được yêu nhau dù mọi giá,khi chú lên gặp cha cô đang đứng ngoài sân,ông gặp chú thì chỉ khóc,chú hỏi : chuyện gì vậy bác?
cha cô nói: bác xin lỗi đã cấm tụi bây...mà con mới biết nó chết hay sao mà giờ này mới lên đây?
Chú hỏi: ai chết,bác nói gì con không hiểu...
Ông dắt chú vào nhà chỉ bàn thờ của cô Hằng và kể sau khi chú bỏ đi 10 ngày thì cô buồn tình mà uống thuốc rầy tự tử...
Chú đứng lặng người khi biết người yêu đã chết không nói được câu nào...giờ thì chú biết 3 ngày trước người mà chú gặp là hồn ma của cô Hằng,chú không kể với cha cô chuyện đó vì sợ làm ông buồn thêm!
Sau này chú tới lui nhà cô thường lắm,mỗi năm ngày tết,ngày nghỉ,giỗ của cô thì chú đều về...chú ở vậy và thề không yêu ai nữa!
----Chuyện không có yếu tố kinh dị nhưng là câu chuyện tình buồn có thật 100%,các bạn đã và đang yêu xin hãy yêu hết mình nhé...
Xem thêm: Thợ sửa chữa tủ lạnh tại quận 1
Xem thêm: Thợ sửa bình nóng lạnh tại tphcm
Chú quê ở Đồng Tháp,nhà chú có 8 anh em nên lúc trẻ cuộc sống của chú khá vất vả!Năm chú 23 tuổi chú theo mấy người cùng xóm lên Vĩnh Long để làm mướn,nào là cắt lúa mướn,móc mương...ai mướn gì cũng làm,tối thì ở nhờ nhà người quen của mấy người cùng xóm,làm đâu được nửa tháng thì chú quen với cô Hằng gần đó,nhà cô ruộng đất nhiều nên cũng có của ăn của để,cô ở với cha và 2 người anh,mẹ cô thì mất được vài năm rồi,chú và cô quen nhau lén lút vì cha cô khó tính lắm!Được hơn 1 tháng thì chuyện đến tai cha cô,cha cô cấm không được quen với chú nữa vì chú nghèo và nhà đông anh em...
Chú buồn lắm,có người bài kêu chú dẫn cô trốn đi sau này rồi về nhưng chú không muốn vậy vì chú rất yêu cô,chú không muốn người đời nói xấu cô! Chú hẹn cô ra,2 người khóc rất nhiều nhưng đành chấp nhận số phận,chú bỏ đi lên Sài Gòn làm mướn với mong muốn thời gian có thể xóa đi hình bóng của cô nhưng nào có quên được chỉ có nhớ thêm thôi,hơn 6 tháng sau chú xin nghỉ về quê với ý định hôm sau sẽ lên thăm cô dù chỉ được nhìn thoáng qua thôi cũng vui.Nhưng về đến nhà thì nỗi nhớ lại dâng cao,chú mượn chiếc 50 cánh én của ông chú chạy lên cô trong ngày hôm đó luôn!
Lên tới nhà cô thì hơn 8 giờ đêm,chú tắt máy xe đựng ngoài đường,nhà cô vẫn sáng đèn,thứ ánh sáng đèn dầu quen thuộc lúc trước,chú cập theo hàng rào dâm bụt nhà cô đi ra phía sau nơi cánh cửa sổ phòng cô ngủ,từ nơi chú đứng cách cửa sổ bằng xông sắt nhà cô chỉ 5 mét và 1 cái hàng rào dâm bụt cao tới vai người!Chú giả tiếng ếch kêu như ngày trước để cô nghe mà nhìn ra cho chú thấy mặt nhưng kêu hồi lâu mà vẫn không thấy cô nghĩ thầm chắc cô đã ngủ quên chú định về thì chợt thấy cô đứng ngay cửa sổ sát ngọn đèn dầu,chú lấy cây đèn pin ra xịn vào người chú cho cô thấy,2 người nhận ra nhau,chỉ đứng nhìn nhau mà không dám nói gì vì sợ cha cô nghe,chợt chú thấy cô khóc rồi xua tay kêu chú về đi!Chú đứng nhìn cô thêm chóc lát rồi mới ra dắt xe về,chú buồn bả chạy về trong đêm tối,dọc đường xe hết xăng chú phải đẩy bộ đến sáng mới có chỗ đổ xăng chạy về nhà! Hai ngày sau chú quyết định lên nhà cô nan nỉ cha cô cho hai người được yêu nhau dù mọi giá,khi chú lên gặp cha cô đang đứng ngoài sân,ông gặp chú thì chỉ khóc,chú hỏi : chuyện gì vậy bác?
cha cô nói: bác xin lỗi đã cấm tụi bây...mà con mới biết nó chết hay sao mà giờ này mới lên đây?
Chú hỏi: ai chết,bác nói gì con không hiểu...
Ông dắt chú vào nhà chỉ bàn thờ của cô Hằng và kể sau khi chú bỏ đi 10 ngày thì cô buồn tình mà uống thuốc rầy tự tử...
Chú đứng lặng người khi biết người yêu đã chết không nói được câu nào...giờ thì chú biết 3 ngày trước người mà chú gặp là hồn ma của cô Hằng,chú không kể với cha cô chuyện đó vì sợ làm ông buồn thêm!
Sau này chú tới lui nhà cô thường lắm,mỗi năm ngày tết,ngày nghỉ,giỗ của cô thì chú đều về...chú ở vậy và thề không yêu ai nữa!
----Chuyện không có yếu tố kinh dị nhưng là câu chuyện tình buồn có thật 100%,các bạn đã và đang yêu xin hãy yêu hết mình nhé...
Xem thêm: Thợ sửa chữa tủ lạnh tại quận 1
Thợ sửa tủ lạnh tại quận 3 lh 0906.329.728
Giá cả dịch vụ sửa máy lạnh và thời gian bảo hành
- Sau khi nhận được yêu cầu hỗ trợ bảo hành từ quý khách hàng, nhân viên kĩ thuật sẽ kiểm tra tình trang máy lạnh.
- Chúng tôi sẽ nêu ra những nguyên nhân lỗi của máy và báo giá phí sửa máy lạnh hợp lý
- Thời gian bảo hành tại chúng tôi là 12 tháng kể từ ngày sửa máy lạnh xong
- Sau khi báo giá xong, nếu quý khách hàng đồng ý thì nhân viên kinh doanh sẽ báo lại cho kĩ thuật viên và chúng tôi sẽ đến nhà quý khách hàng ngay lập tức để thực hiện công việc sửa chữa tủ lạnh tại quận 1.
Quy trình sửa máy lạnh của chúng tôi
- Sau khi nhận được yêu cầu hỗ trợ từ quý khách hàng, nhân viên kinh doanh sẽ tư vấn miễn phí và hẹn giờ giấc cụ thể để kĩ thuật viên tại chúng tôi tới kiểm tra và sửa máy lạnh cho quý khách hàng.
- chúng tôi sẽ báo giá mức giá hợp lý nhất, trung thực nhất cho công việc thay thế thiết bị cùng với thời gian bảo hành.
- Nếu quý khách hàng đồng ý sửa máy lạnh ngay thì nhân viên kĩ thuật sẽ tới tận nhà quý khách hàng ngay lập tức trong thời gian 15-30p kể từ khi nhận từ yêu cầu hỗ trợ từ quý khách hàng.
- Sau khi thực hiện quá trình sửa máy lạnh xong, chúng tôi sẽ dán tem bảo hành cùng với đó là phiếu thanh toán của quý khách hàng.
- Quý khách hàng sau khi nhận được phiếu thanh toán có thể thanh toán trực tiếp đến nhân viên kĩ thuật.
Xem thêm: thi công ép cọc bê tông nhà dân tphcm
- Sau khi đã hoàn tất mọi thục tục, nhân viên chăm sóc khách hàng tại chúng tôi vẫn sẽ thường xuyên goị điện thoại để xác minh tình trạng máy lạnh của quý khách hàng, nếu có vấn đề nào sẽ ra chúng tôi sẽ ngay lập tức khắc phục nhanh chóng điều đó cho quý khách hàng cùng với đó là tư vấn cách sử dụng máy lạnh hiệu quả và an toàn.
Các thương hiệu sửa chữa máy lạnh
chúng tôi là trung tâm bảo hành – sửa chửa các thương hiệu máy lạnh như: Toshiba, Panasonic, Daikin, Mitshubishi, Sharp, Retech, LG, Samsung, Funiki, Nagakawa, TCL, Hitachi, Electrolux, Media, Sanyo.
chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ quý khách hàng !
* Hiện tại chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi nhầm tri ân quý khách hàng đã tin tưởng và ủng hộ chúng tôi trong những năm vừa qua. Trong tháng khuyến mãi này tất cả chi nhánh tại chúng tôi sẽ đồng loạt giảm giá 10% toàn bộ tất cả các sản phẩm và dịch vụ bao gồm dịch vụ sửa máy lạnh.
Liên hệ: Hotline: 0982.984.584 – 0906.329.728
Xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước tại quận 2
- Sau khi nhận được yêu cầu hỗ trợ bảo hành từ quý khách hàng, nhân viên kĩ thuật sẽ kiểm tra tình trang máy lạnh.
- Chúng tôi sẽ nêu ra những nguyên nhân lỗi của máy và báo giá phí sửa máy lạnh hợp lý
- Thời gian bảo hành tại chúng tôi là 12 tháng kể từ ngày sửa máy lạnh xong
- Sau khi báo giá xong, nếu quý khách hàng đồng ý thì nhân viên kinh doanh sẽ báo lại cho kĩ thuật viên và chúng tôi sẽ đến nhà quý khách hàng ngay lập tức để thực hiện công việc sửa chữa tủ lạnh tại quận 1.
Quy trình sửa máy lạnh của chúng tôi
- Sau khi nhận được yêu cầu hỗ trợ từ quý khách hàng, nhân viên kinh doanh sẽ tư vấn miễn phí và hẹn giờ giấc cụ thể để kĩ thuật viên tại chúng tôi tới kiểm tra và sửa máy lạnh cho quý khách hàng.
- chúng tôi sẽ báo giá mức giá hợp lý nhất, trung thực nhất cho công việc thay thế thiết bị cùng với thời gian bảo hành.
- Nếu quý khách hàng đồng ý sửa máy lạnh ngay thì nhân viên kĩ thuật sẽ tới tận nhà quý khách hàng ngay lập tức trong thời gian 15-30p kể từ khi nhận từ yêu cầu hỗ trợ từ quý khách hàng.
- Sau khi thực hiện quá trình sửa máy lạnh xong, chúng tôi sẽ dán tem bảo hành cùng với đó là phiếu thanh toán của quý khách hàng.
- Quý khách hàng sau khi nhận được phiếu thanh toán có thể thanh toán trực tiếp đến nhân viên kĩ thuật.
Xem thêm: thi công ép cọc bê tông nhà dân tphcm
- Sau khi đã hoàn tất mọi thục tục, nhân viên chăm sóc khách hàng tại chúng tôi vẫn sẽ thường xuyên goị điện thoại để xác minh tình trạng máy lạnh của quý khách hàng, nếu có vấn đề nào sẽ ra chúng tôi sẽ ngay lập tức khắc phục nhanh chóng điều đó cho quý khách hàng cùng với đó là tư vấn cách sử dụng máy lạnh hiệu quả và an toàn.
Các thương hiệu sửa chữa máy lạnh
chúng tôi là trung tâm bảo hành – sửa chửa các thương hiệu máy lạnh như: Toshiba, Panasonic, Daikin, Mitshubishi, Sharp, Retech, LG, Samsung, Funiki, Nagakawa, TCL, Hitachi, Electrolux, Media, Sanyo.
chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ quý khách hàng !
* Hiện tại chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi nhầm tri ân quý khách hàng đã tin tưởng và ủng hộ chúng tôi trong những năm vừa qua. Trong tháng khuyến mãi này tất cả chi nhánh tại chúng tôi sẽ đồng loạt giảm giá 10% toàn bộ tất cả các sản phẩm và dịch vụ bao gồm dịch vụ sửa máy lạnh.
Liên hệ: Hotline: 0982.984.584 – 0906.329.728
Xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước tại quận 2
dịch vụ sửa máy lạnh quận 3 lh 0906.329.728
Nếu một ngày máy lạnh của bạn không hoạt động, chảy nước, có tiếng ồn, không điều khiển remote được, làm ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Bạn cần giải pháp để khắc phục các sự cố trên, hãy liên hệ ngay đến dịch vụ sửa chữa máy lạnh tại nhà của Điện Lạnh 24G.
Thợ sửa máy lạnh tại nhà tp hcm.
Với đội ngủ kỷ thuật viên trình độ chuyên môn cao và dày dạn kinh nghiệm trong lĩnh vực sửa máy lạnh. Điện Lạnh 24G sẽ khắc phục triệt để những sự cố hư hỏng nhanh nhất, đảm bảo không làm bạn mất nhiều thời gian vào việc này.
dịch vụ sửa chữa máy lạnh chuyên nghiệp, uy tín tại điện lạnh 24g
Những nguyên nhân nên sửa máy lạnh ngay
Máy lạnh chảy nước
Máy lạnh không hoạt động
Quạt dàn nóng chạy nhưng máy nén không chạy
Chạy 15 đến 30 phút tự động tắt
Quạt dàn nóng không chạy
Máy lạnh xì gas
Board điều khiển không hoạt động
Máy lạnh không ăn remote
Dàn nóng chạy ồn
Quạt dàn lạnh không chạy
Dàn lạnh chạy ồn
Máy đang hoạt động bị nhảy CB (cầu dao)
Hư máy nén(compressor)
Máy nén chạy nhưng không hút không đẩy
Máy chạy nhưng bám tuyết đường về
Máy bị gấp ống đồng do lỗi kỷ thuật lắp đặt
Bị tắc bẩn phin lọc ở dàn nóng
Hư tụ khởi động máy nén
Dịch vụ sửa tủ lạnh tại quận 1 giá rẻ.
Bảo đảm: Dịch vụ sửa chữa máy lạnh Điện Lạnh 24G xin cam kết với quý khách hàng tất cả cả sản phẩm linh kiện thay thế của chúng tôi đều là linh kiện được nhập chính hãng 100% và chưa từng qua sử dụng trước đó.
Xem thêm: Dịch vụ sửa máy bơm nước tphcm - Thợ sửa máy bơm nước quận gò vấp
Thợ sửa máy lạnh tại nhà tp hcm.
Với đội ngủ kỷ thuật viên trình độ chuyên môn cao và dày dạn kinh nghiệm trong lĩnh vực sửa máy lạnh. Điện Lạnh 24G sẽ khắc phục triệt để những sự cố hư hỏng nhanh nhất, đảm bảo không làm bạn mất nhiều thời gian vào việc này.
Phương pháp trị sẹo bằng hành tây
dịch vụ sửa chữa máy lạnh chuyên nghiệp, uy tín tại điện lạnh 24g
Những nguyên nhân nên sửa máy lạnh ngay
Máy lạnh chảy nước
Máy lạnh không hoạt động
Quạt dàn nóng chạy nhưng máy nén không chạy
Chạy 15 đến 30 phút tự động tắt
Quạt dàn nóng không chạy
Máy lạnh xì gas
Board điều khiển không hoạt động
Máy lạnh không ăn remote
Dàn nóng chạy ồn
Quạt dàn lạnh không chạy
Dàn lạnh chạy ồn
Máy đang hoạt động bị nhảy CB (cầu dao)
Hư máy nén(compressor)
Máy nén chạy nhưng không hút không đẩy
Máy chạy nhưng bám tuyết đường về
Máy bị gấp ống đồng do lỗi kỷ thuật lắp đặt
Bị tắc bẩn phin lọc ở dàn nóng
Hư tụ khởi động máy nén
Dịch vụ sửa tủ lạnh tại quận 1 giá rẻ.
Bảo đảm: Dịch vụ sửa chữa máy lạnh Điện Lạnh 24G xin cam kết với quý khách hàng tất cả cả sản phẩm linh kiện thay thế của chúng tôi đều là linh kiện được nhập chính hãng 100% và chưa từng qua sử dụng trước đó.
Xem thêm: Dịch vụ sửa máy bơm nước tphcm - Thợ sửa máy bơm nước quận gò vấp
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)