P/s1 ko ghê nhưng rất thật
P/s 2: hình chung seri nên ko bỏ dc Biểu tượng cảm xúc pacman
P/s 2: hình chung seri nên ko bỏ dc Biểu tượng cảm xúc pacman
Câu chuyện này kể về ông ngoại tôi. Kể về ông ngoại chẳng đơn giản chút nào, ông ngoại thương các cháu lắm. Ngày ông còn khỏe mạnh, ông hay chở tôi bằng xe đạp, đi vòng phố cổ, mua cà rem,mua bánh bò ăn, rồi vòng quanh chờ, ghé qua quán ngoại, ngoại cho tôi 2K ăn hàng tiếp, nghĩ lại thấy thương ông ngoại thiệt nhiều. Bi kịch xẩy ra với ngoại tôi, có lẽ đã có thể tránh được, nhưng chỉ vì sự cố chấp và thách thức, ông đã chuốc họa vào thân. Bởi vậy tôi cũng muốn nhắc nhở các bạn đọc, không tin cái gì đó, không có nghĩa là chống đối lại nó, chỉ nên phớt lờ nó đi thôi.
Xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước tại tphcm
Năm đó ông ngoại 60 tuổi, vẫn còn khỏe lắm. Ông ở nhà trong cái xóm có cô T treo cổ ấy, ở cùng 3 dì, và bà ngoại.
Buổi chiều, ngoại tôi như thường lệ ngồi ngoài quán bán đồ, bán dầu chạy ghe, bán gia vị, cái tiệm của ngoại tấp nập, người ra kẻ vào đủ cả, tôi thì chiều hôm đó đi học trên trường. Bữa ấy cả chợ bổng nhiên vui vẻ, hào hứng, chẳng qua là vì có bà thầy bói phương xa ghé qua, bả đi khắp nơi xem bói, ai cho đồng nào thì cho. Bã phán nghe cũng đúng, người ta kéo tới đông đen, ai cũng tò mò mún giành phần xem trước. Bà ngoại tôi thì theo đạo nên không mún xem, cứ ngồi yên trong quán mà trông ra, dòng người đi chợ cứ xúm quanh bà thầy bói, bà này được nhiều khách đông, cho tiền bã nhiều lắm. tới 5h chiều, bã vẫn ngồi đó, người mệt lã rồi, khách xem bói cũng thưa dần. Bã khác nước, nên vào quán ngoại tôi xin uống nước, ngoại tôi nhiệt tình, đem cả nước trà đá mời bà uống, rồi có vài cây kẹo đậu phộng mời bà ăn, nhưng ko có ý xem bói, chỉ hỏi quê bã ở đâu, sao lại đi tới đây mà xem vậy.
- Quê tôi ở Campuchia lận, tui đi qua nhiều miền rồi, ghé qua đây vài ngày rồi đi tiếp, giúp được cho ai thì giúp thôi.
Nghe nói mấy bà thầy bên Chàm ấy nhiều tài lắm, thư ém ngãi bù đủ cả, ngoại tôi hơi e ngại.
- Chị sợ gì vậy, tôi không hại ai hết, chỉ giúp người thôi, số tôi nghèo lại hoàn nghèo, có cái tài này mà ăn của người ta, thì cuối đời thành ma.
Ngoại cười, tính ngoại rôm rả, ngồi nói chuyện 1 lát rồi bà này hỏi có muốn xem bói không, không tốn tiền đâu. Ngoại do dự rồi cũng đồng ý
Nhìn ngoại tôi, bã không xem chỉ tay, không bói bài gì hết, chỉ phán 1 câu:
- Tôi năn nỉ được không, ngày mai đường để ông già mặc áo trắng ra đường.
Ngoại tôi nghe vậy, hơi lo lo, có lẽ nào bà này đoán đúng nhỉ, ngày mai là ngày đám giổ bên An Hội ( 1 xã của Hội An ), hôm qua ông ngoại mới may xong cái áo trắng bằng lụa, nguyên cả bộ đồ trắng để sáng mai lên đám giổ.
Ngoại tôi hỏi có chuyện gì mà ko được mặc vậy bà, bã chỉ lắc đầu ngán ngẩm, tự nhiên bã van xin
- Tôi xin chị đó, nhớ lấy lời tôi nghe, thôi tôi đi tiếp đây, cái nạn này tôi không liên quan.
Bã ra đi, để lại ngoại trong tâm trạng khó tả, ngoại vừa lo, vừa sợ, lại vừa không tin lắm thì phải.
Đêm đó, ngoại về, nói lại chi tiết những gì hồi chiều bà đã trải qua, ông ngoại nghe xong bật cười:
- Mê tín hén vừa thôi bà, mai tui mặt nguyên bộ đồ trắng coi thử có ren không, sợ chi chi đâu.
Khuyên can mãi, ngoại chẳng nghe, bà ngoại cũng chịu thua cái tính ngang bướng của ông ngoại, bà đành hồi hộp mà chờ đợi, và hi vọng sẽ không có gì xẩy ra đâu.
Sáng mai...
5h30 sáng, như thường lệ ông ngoại thức dậy, chuẩn bị đầy đủ để qua đám giổ sớm, bà ngoại cũng dậy rồi. Ông ngoại nói là làm, ổng mặc nguyên bộ đồ trắng, quần trắng, áo trắng, cái kiểu giống đồ bà ba ngày xưa mấy ngươi già hay mặc.
Ngoại mở cửa, vẫn như thường ngày thôi, chỉ cân mở khóa và bật 1 cái là cánh cửa đã mở ra. Vừa mở cửa ra, ngoại đã té nhào , một luồng gió mạnh đẩy ngoại vào té vào trong nhà, ngoại méo miệng lại, sùi bọt mép, chân tay co giật. Có lẽ nào người khỏe mạnh như thế lại bị 1 cơn gió độc đánh gục tại chổ, chẳng kịp phản ứng gì, ngoại mất kiểm soát rồi, nằm co ro ở đó.
Bà ngoại liền chạy lại
- Hương ơi Hằng ơi ra đỡ ba mấy con ơi,huhuhu.
Bà ngoại khóc, 2 dì cũng khóc, dì Lan thì bị té từ nhỏ, bây giờ trở nên như con nít vậy chẳng biết gì, cũng chạy ra ngồi khóc. Nhà toàn đàn bà con gái, ai cũng liếu qiếu. Hàng xóm nghe thế chạy qua, người nào cũng cố gắng giúp đã, cạo gió, sức dầu, rinh ông ngoại lên giường.
6h sáng,điện thoại nhà tôi rung, cái giờ ấy mà có điện thoại thật sự chẳng lành rồi, ba má tôi làm giáo viên, chẳng ai rảnh mà đi đt giờ đó, tôi nghe tiếng đt, tỉnh ngủ ngay, cả nhà chẳng biết vì sao mà lo lắng khi nghe tiếng chuông đó, nó réo rắt, inh ỏi, ba tôi chạy lại;
-Alo.?
- T ơi, chạy xuống nhanh con, ba có chuyện rồi.
Chỉ nghe có vậy, ba tôi tắt máy, má tôi hối hả ra đắt xe, để nguyên đồ ngủ như vậy, 2 người chạy thẳng xuống nhà ngoại.
Sáng hôm đó là buổi sáng định mệnh. thật sự là bước ngoặc cuộc đời của ông ngoại, và của cả nhà tôi.
Ông ngoại được đưa thẳng xuống bệnh viện, người ta nói ông bị Tai biến mạch máu não, liệt nữa người, phải nằm viện để điều trị. Tôi còn nhỏ, sáng hôm đó tôi được ba má viết đơn nghĩ học, cả nhà tập trung ở bệnh viện. Không ngờ ngoại mạnh khỏe thế, mà lại đùng 1 cái bị liệt nữa người. miệng méo lại nói ú ớ chẳng ra lời nữa
Ngoại thay đổi hoàn toàn. Ngoại nằm 1 chổ, ăn uống vệ sinh gì cũng phải do bà ngoại và 2 dì tôi giúp, cả nhà buồn lắm, chỉ biết là giờ đây, ông ngoại mạnh khỏe không còn nữa,mới 60 thôi mà đã chịu cảnh nằm liệt rồi.
Ông trở thành nổi buồn của gia đình, nhưng mọi người cố hết sức để làm ông vui. Tối nào tôi với ba má cũng xuống thăm ngoại, ngoại được về nhà rồi, ai nấy đều mong ngoại chóng vượt qua căn bệnh này, nhưng mạch máu não đã đứt thì làm sao liền lại được.
Sau 2 năm, ngoại tôi đi lại được, ổng tự chống nạn đi, nhưng yếu lắm, ăn uống thì khó khăn, miệng vẫn méo, nói không ra lời.
Năm tôi học lớp 3, ngoại tôi lại phát bênh. Lần nãy ngoại lại co giật, bệnh viện đã bó tay trả về, bệnh viện bảo ngoại chỉ còn sống được vài năm thôi, nhà tôi ai cũng khóc, tôi thì không, tôi còn nhỏ quá để cảm nhận sự mất mát này, tôi hồn nhiên đứng bên giường ngoại, lay lay cánh tay cứng đờ của ông, tay ngoại rút lại như người chị chuột rút vậy, ngoại hình như cảm nhận được, bấu lấy tay tôi.
1 năm sau, ngoại yếu, và mọi người có mặt đông đủ, để chuẩn bị cho cái giờ khắc này, cái giờ khắc ngoại trút hơi thở cuối cùng. Ngoại được nằm trên giường ngay ở giữa nhà, trên đầu giường là 1 cây thánh giá to, 2 bên có 2 cái đèn màu trắng, thắp suốt ngày. Cha sở cũng đến để làm lễ xưng tội lần cuối cho ngoại tôi. Ngoại chẳng nói được, chút sức tàn của ngoại chỉ có thể vực dậy đôi mắt còn tý hồn của ngoai thôi. Ngoại nhìn cha sở, ngoại khóc.
Nước mắt của người biết rằng mình sắp qua đời rơi xuống. Ánh mắt ấy buồn lắm, như còn tiếc nuối điều gì đó, mà theo tôi nghĩ là tiếc nuối cuộc đời này. 65 tuổi, thật tiếc phải chia lìa ở cái tuổi đó. Mọi người ngồi quanh giường ngoại,ai cũng khóc. Tiếng đọc kinh cầu nguyện cứ thế vang lên, nghe mà tang thương nảo nề.
Đêm hôm đó, có chuyện xẩy ra, mà đến giờ ba tôi vẫn nhớ như in.
Đúng 12h đêm, ba tôi và chú Chung có nhiệm vụ canh giường ngoại, lúc nào ngoại tàn hơi thì thông báo cho cả nhà biết.Sau 1 ngày dài mệt mỏi, mọi người đi ngủ ở nhà dưới, nằm dưới đất chứ nhiều người quá cái giường thì lại nhỏ, chỉ có tôi và mấy đứa nhỏ anh em tôi được ngủ trên giường.
"soạt soạt soạt...", cái cây trước nhà rung lên thật kinh khủng, trời không một tý gió, mà nó lắc lư mạnh, làm cả nhà thức giấc. Ba tôi cũng nhìn ra cửa số, thì phát hiện có bóng 1 thằng nhỏ nào đó, nhỏ xíu nào ngồi trên cành cây uốn éo, làm cái cây rung mạnh, rồi 1 tiếng ré --"ờ Óe óe óe...". Chẳng biết ai ré nữa, chỉ biết tiếng ré làm tôi nổi da gà, có ai đó đang chạy trên móc nhà, tiếng ngói lột xột, rầm rầm, như người ta đuổi nhau chạy qua trên nóc nhá vậy.
Rồi mọi thứ lại yên tĩnh, yên lặng đáng sợ, mọi người trong nhà hồi hộp theo từng tiếng động, ai nấy ôm nhau sợ hãi, mấy bà già và con gái đã khóc rồi. Bỗng nhiên, cành cây lại rung lên
" rầm...rầm". 2 cây đèn trên đầu giường ngoại tôi vụt tắt rồi tự nhiên rớt xuống đất, như chẳng có ai động vào mà nó rớt vậy, ba tôi nhìn qua ngoại...Ông ngoại tắt thở, cả nhà khóc òa, rồi tiếng chạy trên nóc nhà, tiếng rung cây, xem vào đó là tiếng chó hàng xóm tru liên hồi, ngoại tắt thờ rồi...
Đêm hôm đó thật kinh hoàn, tôi không ngờ khoảnh khắc người ta chết lại kinh khủng đến thế.
Tôi bị cản lại, không cho chạy lại giường ngoại. Con nít tụi tôi không được lên, vì sợ trẻ nhỏ thấy cảnh này không tốt, còn người lớn thì lên nhà giữa, tiếng đọc kinh lại vang lên trong đêm, tiếng khóc nữa, nó làm tụi tôi sợ, và khóc theo.
Sáng hôm sau, đám ma diễn ra, cái đám ma bình thường của đạo Công giáo, như mọi đám ma, có trống có kiễng.
Ông ngoại được đặt trong cái quan tài bằng gổ màu nâu, để ngay giữa nhà, chung quanh là liễng hoa, phía sau vẫn là cây thánh giá và 2 cây đèn.
2 ngày trôi qua yên bình, đến sáng ngày thứ 3 thì đem ngoại ra nghĩa trang.
Đêm trước ngày thứ 3 đem ngoại ra nghĩa trang, hiện tượng lạ lại xẩy ra.
Đúng 12h, ba tôi và chú Chung nằm 2 bên quan tài để canh, nghe nói là canh không có con gì nhảy qua quan tài, nhất là mèo. ''Rầm rầm" 2 cây đèn tắt ngúm, rơi xuống đất, trên nóc nhà, lại có tiếng người chạy, lần này khủng khiếp hơn, mái nhà rung chuyển, rơi cả bụi xuống dưới nữa, ngói trên nóc xào xạc kinh khủng, ngoài cành cây, lại có ai đó uốn éo, làm cây rung lên, trời không gió như trong nhà, gió thổi lùa vào, rít lên từng tiếng. Chú Chung sợ quá chui luôn xuống gần bàn, ba tôi chạy ra ngoài, hiện tượng này diễn ra trong vài phút rồi im lắng lại, mọi chuyện trôi qua, chẳng biết vì sao hết.
Sau này má tôi nói, người ta chết đi, thì cái hồn vẫn ở đó, vài ngày sau thì họ xuất đi, gọi là Xuất Hòm Thư.
Rồi ngày ngoại nằm xuống dưới đất sâu cũng đến, tôi mất đi ông ngoại từ đó, kí ức về ông thì tôi võn vẹn trong tôi chỉ có thế, tôi vẫn giữ mai trong lòng.
Sau khi ông ngoại mất, có nhiều lần ngoại hiện về với nhà tôi, rồi từ đó đến nay, ngoại không hiện về nữa.
Ông ngoại được đưa thẳng xuống bệnh viện, người ta nói ông bị Tai biến mạch máu não, liệt nữa người, phải nằm viện để điều trị. Tôi còn nhỏ, sáng hôm đó tôi được ba má viết đơn nghĩ học, cả nhà tập trung ở bệnh viện. Không ngờ ngoại mạnh khỏe thế, mà lại đùng 1 cái bị liệt nữa người. miệng méo lại nói ú ớ chẳng ra lời nữa
Ngoại thay đổi hoàn toàn. Ngoại nằm 1 chổ, ăn uống vệ sinh gì cũng phải do bà ngoại và 2 dì tôi giúp, cả nhà buồn lắm, chỉ biết là giờ đây, ông ngoại mạnh khỏe không còn nữa,mới 60 thôi mà đã chịu cảnh nằm liệt rồi.
Ông trở thành nổi buồn của gia đình, nhưng mọi người cố hết sức để làm ông vui. Tối nào tôi với ba má cũng xuống thăm ngoại, ngoại được về nhà rồi, ai nấy đều mong ngoại chóng vượt qua căn bệnh này, nhưng mạch máu não đã đứt thì làm sao liền lại được.
Sau 2 năm, ngoại tôi đi lại được, ổng tự chống nạn đi, nhưng yếu lắm, ăn uống thì khó khăn, miệng vẫn méo, nói không ra lời.
Năm tôi học lớp 3, ngoại tôi lại phát bênh. Lần nãy ngoại lại co giật, bệnh viện đã bó tay trả về, bệnh viện bảo ngoại chỉ còn sống được vài năm thôi, nhà tôi ai cũng khóc, tôi thì không, tôi còn nhỏ quá để cảm nhận sự mất mát này, tôi hồn nhiên đứng bên giường ngoại, lay lay cánh tay cứng đờ của ông, tay ngoại rút lại như người chị chuột rút vậy, ngoại hình như cảm nhận được, bấu lấy tay tôi.
1 năm sau, ngoại yếu, và mọi người có mặt đông đủ, để chuẩn bị cho cái giờ khắc này, cái giờ khắc ngoại trút hơi thở cuối cùng. Ngoại được nằm trên giường ngay ở giữa nhà, trên đầu giường là 1 cây thánh giá to, 2 bên có 2 cái đèn màu trắng, thắp suốt ngày. Cha sở cũng đến để làm lễ xưng tội lần cuối cho ngoại tôi. Ngoại chẳng nói được, chút sức tàn của ngoại chỉ có thể vực dậy đôi mắt còn tý hồn của ngoai thôi. Ngoại nhìn cha sở, ngoại khóc.
Nước mắt của người biết rằng mình sắp qua đời rơi xuống. Ánh mắt ấy buồn lắm, như còn tiếc nuối điều gì đó, mà theo tôi nghĩ là tiếc nuối cuộc đời này. 65 tuổi, thật tiếc phải chia lìa ở cái tuổi đó. Mọi người ngồi quanh giường ngoại,ai cũng khóc. Tiếng đọc kinh cầu nguyện cứ thế vang lên, nghe mà tang thương nảo nề.
Đêm hôm đó, có chuyện xẩy ra, mà đến giờ ba tôi vẫn nhớ như in.
Đúng 12h đêm, ba tôi và chú Chung có nhiệm vụ canh giường ngoại, lúc nào ngoại tàn hơi thì thông báo cho cả nhà biết.Sau 1 ngày dài mệt mỏi, mọi người đi ngủ ở nhà dưới, nằm dưới đất chứ nhiều người quá cái giường thì lại nhỏ, chỉ có tôi và mấy đứa nhỏ anh em tôi được ngủ trên giường.
"soạt soạt soạt...", cái cây trước nhà rung lên thật kinh khủng, trời không một tý gió, mà nó lắc lư mạnh, làm cả nhà thức giấc. Ba tôi cũng nhìn ra cửa số, thì phát hiện có bóng 1 thằng nhỏ nào đó, nhỏ xíu nào ngồi trên cành cây uốn éo, làm cái cây rung mạnh, rồi 1 tiếng ré --"ờ Óe óe óe...". Chẳng biết ai ré nữa, chỉ biết tiếng ré làm tôi nổi da gà, có ai đó đang chạy trên móc nhà, tiếng ngói lột xột, rầm rầm, như người ta đuổi nhau chạy qua trên nóc nhá vậy.
Rồi mọi thứ lại yên tĩnh, yên lặng đáng sợ, mọi người trong nhà hồi hộp theo từng tiếng động, ai nấy ôm nhau sợ hãi, mấy bà già và con gái đã khóc rồi. Bỗng nhiên, cành cây lại rung lên
" rầm...rầm". 2 cây đèn trên đầu giường ngoại tôi vụt tắt rồi tự nhiên rớt xuống đất, như chẳng có ai động vào mà nó rớt vậy, ba tôi nhìn qua ngoại...Ông ngoại tắt thở, cả nhà khóc òa, rồi tiếng chạy trên nóc nhà, tiếng rung cây, xem vào đó là tiếng chó hàng xóm tru liên hồi, ngoại tắt thờ rồi...
Đêm hôm đó thật kinh hoàn, tôi không ngờ khoảnh khắc người ta chết lại kinh khủng đến thế.
Tôi bị cản lại, không cho chạy lại giường ngoại. Con nít tụi tôi không được lên, vì sợ trẻ nhỏ thấy cảnh này không tốt, còn người lớn thì lên nhà giữa, tiếng đọc kinh lại vang lên trong đêm, tiếng khóc nữa, nó làm tụi tôi sợ, và khóc theo.
Sáng hôm sau, đám ma diễn ra, cái đám ma bình thường của đạo Công giáo, như mọi đám ma, có trống có kiễng.
Ông ngoại được đặt trong cái quan tài bằng gổ màu nâu, để ngay giữa nhà, chung quanh là liễng hoa, phía sau vẫn là cây thánh giá và 2 cây đèn.
2 ngày trôi qua yên bình, đến sáng ngày thứ 3 thì đem ngoại ra nghĩa trang.
Đêm trước ngày thứ 3 đem ngoại ra nghĩa trang, hiện tượng lạ lại xẩy ra.
Đúng 12h, ba tôi và chú Chung nằm 2 bên quan tài để canh, nghe nói là canh không có con gì nhảy qua quan tài, nhất là mèo. ''Rầm rầm" 2 cây đèn tắt ngúm, rơi xuống đất, trên nóc nhà, lại có tiếng người chạy, lần này khủng khiếp hơn, mái nhà rung chuyển, rơi cả bụi xuống dưới nữa, ngói trên nóc xào xạc kinh khủng, ngoài cành cây, lại có ai đó uốn éo, làm cây rung lên, trời không gió như trong nhà, gió thổi lùa vào, rít lên từng tiếng. Chú Chung sợ quá chui luôn xuống gần bàn, ba tôi chạy ra ngoài, hiện tượng này diễn ra trong vài phút rồi im lắng lại, mọi chuyện trôi qua, chẳng biết vì sao hết.
Sau này má tôi nói, người ta chết đi, thì cái hồn vẫn ở đó, vài ngày sau thì họ xuất đi, gọi là Xuất Hòm Thư.
Rồi ngày ngoại nằm xuống dưới đất sâu cũng đến, tôi mất đi ông ngoại từ đó, kí ức về ông thì tôi võn vẹn trong tôi chỉ có thế, tôi vẫn giữ mai trong lòng.
Sau khi ông ngoại mất, có nhiều lần ngoại hiện về với nhà tôi, rồi từ đó đến nay, ngoại không hiện về nữa.
Có 1 lần, lần này ngoại về với bà dì tôi ( dì này ở ĐN lâu lâu vào chơi). Đêm đó thứ 7, tôi, dì tôi với bé Thảo ( con dì tôi ) nằm ngủ trước bàn thờ ngoại, nằm ngay giữa nhà ngủ. Tôi có cái tính ngủ hay quay người lung tung, cuốn hết cái mền, để bé Thảo nằm lạnh co ro. Đêm đó dì tôi mơ thấy ngoại về,ngoại mặc bộ đồ màu trắng như cái này ngoại gặp nạn, ổng lấy gậy đánh dì tôi " Con ơi dậy nhanh con, lấy mền đắp cho bé Thảo kìa!". Dì tôi giật mình tĩnh giấc thì thấy bé thảo nằm co ro, bã vội lấy cái mền bã đang đắp, choàng cho bé Thảo rồi lẵng lặng lên giường ngủ với và ngoại tôi luôn, từ đó bã không dám ngủ ở nhà ngoại tôi nữa, mà lâu lâu có về thăm ngoại, thì bã luôn ngủ chung với bà ngoại và dì tôi, chứ cho tiền cũng ko ngủ 1 mình được.
Chuyện 2: Tam tang
Tam tang có nghĩa là 3 cái tang, 3 cái tang này xẩy ra liên tiếp, nó gắn liền với nhau. Người này chết, chết đúng cái giờ xấu, thì họ kéo theo người kia, cứ thế kéo 3 người, còn trùng tang thì nặng nề hơn, có khi nó giết cả dòng họ với những cái chết tưởng chừng vô lý. Đó là những gì tôi được nghe kể từ nhiều người, và cũng là đã được chừng kiến ngay chính dòng họ bên ngoại của tôi.
Kể sơ qua về bà cố tôi nhé. Bà cố là mẹ ruột của ông ngoại, lúc về già, bà bị bệnh lãng trí, rất khổ sở khi nuôi bà. Bà hay bỏ nhà đi khắp nơi, công an hay dân phòng quen rồi, cứ thấy bà là họ dẫn bà về đồn, cho người tới nhà ngoại tôi dẫn về, nên ngoại tôi mới quyết định làm cho cố 1 khu vực riêng, trong đó có 1 cái giường và 1 khoảng không gian lớn để ngoại đi lại. Ngoại lấy 2 tấm ván lớn bị cái lối đi lại, như cái nhà tù ấy, bà cố ở trong đó, trưa thì được dẫn ra ăn cơm, làm vệ sinh, rồi lại phải vào trong cái khu vực đó lại, cả ngày cứ như thế. Cho dù biết làm vậy cố sẽ buồn, nhưng để cố ra ngoài thực sự là tai họa. Có lần cố đi xuống nhà bếp, ăn nguyên 1 cục thịt bò sống, rồi tiêu chảy cả mấy ngày, mà người bị lãng thì họ đâu kiểm soát được, cố đi vệ sinh khắp nhà, làm nhà 1 phen tóa hỏa, nên thôi, buồn 1 tý nhưng tốt cho cố. , đành chịu vậy.
Những năm cuối đời, cố không ở với gia đình ngoại tôi, mà chuyển vào Trà Kiệu ( Duy Xuyên , đi 1 đoạn là tới tháp chàm Mỹ Sơn) với ông chú Năm, cũng là con cố, anh em ruột với ông ngoại. Nhà ông chú Năm thoáng mát hơn, cố trong những năm cuối đời cũng phải sống trong 1 căn phòng, có song chắn ở cửa, để tránh cố đi ra ngoài rồi gặp tai nạn, vì chổ đó xe công nông chạy nhiều lắm.
Cố mất...hôm đó ở Hội An nghe tin từ điện thoại, nên thu xếp chạy vào Trà kiệu, cả đại gia đình chạy vào.Nói thật, chỉ có bà ngoại, ông ngoại hơi gượng buồn, còn tôi thì còn nhỏ, mới học mẫu giáo thôi, thì coi đó như 1 dịp được đi chơi xa, thích lắm, cứ tí ta tí tởn cả buổi ở trà kiệu, ở đó có nhà thờ Núi đẹp lắm, trong mấy ngày đám tang, tôi được đi chơi trên đó, leo cả trăm bật tam cấp.
Ngày cố đem đi chôn ở trên núi, chổ nghĩa trang ấy, trời đẹp, nắng vàng, mây trắng. Thường thì đám ma trời tan thương lắm, nhưng ngày cố di quan, trời trong xanh và mát mẻ, có lẽ người ta đã quá già, họ chết đi cũng mang không ít tiếng thở dài, từ những người con, đã cố gắng chăm sóc họ những năm cuối đời, đã tận hiếu với họ, chẳng bỏ rơi họ, những người con ấy giờ đã bớt 1 gánh nặng rồi, có lẽ suy nghĩ này gọi là bất hiếu, không phải đâu, bất hiếu thì họ không cố gắng nuôi đâu.
Tam tang có nghĩa là 3 cái tang, 3 cái tang này xẩy ra liên tiếp, nó gắn liền với nhau. Người này chết, chết đúng cái giờ xấu, thì họ kéo theo người kia, cứ thế kéo 3 người, còn trùng tang thì nặng nề hơn, có khi nó giết cả dòng họ với những cái chết tưởng chừng vô lý. Đó là những gì tôi được nghe kể từ nhiều người, và cũng là đã được chừng kiến ngay chính dòng họ bên ngoại của tôi.
Kể sơ qua về bà cố tôi nhé. Bà cố là mẹ ruột của ông ngoại, lúc về già, bà bị bệnh lãng trí, rất khổ sở khi nuôi bà. Bà hay bỏ nhà đi khắp nơi, công an hay dân phòng quen rồi, cứ thấy bà là họ dẫn bà về đồn, cho người tới nhà ngoại tôi dẫn về, nên ngoại tôi mới quyết định làm cho cố 1 khu vực riêng, trong đó có 1 cái giường và 1 khoảng không gian lớn để ngoại đi lại. Ngoại lấy 2 tấm ván lớn bị cái lối đi lại, như cái nhà tù ấy, bà cố ở trong đó, trưa thì được dẫn ra ăn cơm, làm vệ sinh, rồi lại phải vào trong cái khu vực đó lại, cả ngày cứ như thế. Cho dù biết làm vậy cố sẽ buồn, nhưng để cố ra ngoài thực sự là tai họa. Có lần cố đi xuống nhà bếp, ăn nguyên 1 cục thịt bò sống, rồi tiêu chảy cả mấy ngày, mà người bị lãng thì họ đâu kiểm soát được, cố đi vệ sinh khắp nhà, làm nhà 1 phen tóa hỏa, nên thôi, buồn 1 tý nhưng tốt cho cố. , đành chịu vậy.
Những năm cuối đời, cố không ở với gia đình ngoại tôi, mà chuyển vào Trà Kiệu ( Duy Xuyên , đi 1 đoạn là tới tháp chàm Mỹ Sơn) với ông chú Năm, cũng là con cố, anh em ruột với ông ngoại. Nhà ông chú Năm thoáng mát hơn, cố trong những năm cuối đời cũng phải sống trong 1 căn phòng, có song chắn ở cửa, để tránh cố đi ra ngoài rồi gặp tai nạn, vì chổ đó xe công nông chạy nhiều lắm.
Cố mất...hôm đó ở Hội An nghe tin từ điện thoại, nên thu xếp chạy vào Trà kiệu, cả đại gia đình chạy vào.Nói thật, chỉ có bà ngoại, ông ngoại hơi gượng buồn, còn tôi thì còn nhỏ, mới học mẫu giáo thôi, thì coi đó như 1 dịp được đi chơi xa, thích lắm, cứ tí ta tí tởn cả buổi ở trà kiệu, ở đó có nhà thờ Núi đẹp lắm, trong mấy ngày đám tang, tôi được đi chơi trên đó, leo cả trăm bật tam cấp.
Ngày cố đem đi chôn ở trên núi, chổ nghĩa trang ấy, trời đẹp, nắng vàng, mây trắng. Thường thì đám ma trời tan thương lắm, nhưng ngày cố di quan, trời trong xanh và mát mẻ, có lẽ người ta đã quá già, họ chết đi cũng mang không ít tiếng thở dài, từ những người con, đã cố gắng chăm sóc họ những năm cuối đời, đã tận hiếu với họ, chẳng bỏ rơi họ, những người con ấy giờ đã bớt 1 gánh nặng rồi, có lẽ suy nghĩ này gọi là bất hiếu, không phải đâu, bất hiếu thì họ không cố gắng nuôi đâu.
Thời trước, đám ma như ngày hội vậy,bên ngoại cũng nhiều nhà giàu, nên thuê 1 ông quay phim, quay lại từ ngày cố mất cho đến ngày di quan, tất cả các sự kiện đều được ghi lại trong 3 cuốn băng, mỗi cuốn dài hình như 45 hay 90 phút gì đó, chỉ biết là tổng cộng 3 cuốn băng. Sau đám tang, người ta sao chép cuốn băng đó, mỗi người con của cố đều có 1 bản sau, bản chính thì ông cậu Hai trong Cam Ranh giữ.
Sau ngày cố mất 3 ngày, thì tam tang bắt đầu...
Đêm đó, ông chú Hai đang nằm đọc sách ở trên giường. Ông nằm một mình, vì bà cô Hai đi vắng nhà, mấy đứa con của ông thì có phòng riêng cả rồi, nhà ông ở trong Cam Ranh cũng thuộc dạng khá nên rộng lắm, nhưng ở khu heo hút, gần cái chợ. Thời đó nhà ông lợp tôn, rồi có cả laphong bằng tấm tre, loại laphong này mát mẻ hợp với nhà tôn, nhưng có cái là lâu ngày, nó có vài lỗ trên đó, cái lỗ to bằng trái banh tenis thôi, nên ông chưa thay sớm.
Ông đang đọc truyện thì từ trong cái lỗ đó, 1 bàn tay thò ra. Chính ông kể lại cho mấy đứa con ổng nghe, bàn tay dính máu bê bét, da nó không phải màu trắng như người bình thường, nó đen thui, máu thì dính đầy, nó dài, dài lắm, nó thò từ cái lỗ đó ra, ông đang đọc sách che mất cái tầm nhìn lên trên mái nhà, thì nó cầm quyển sách của ông, rồi thả lại vào mặt ông, ông giật mình, nhìn lên thì thầy cái tay đó, nó không rút về, mà cứ lơ lửng trước mặt ông, ông ré không lên tiếng, lăn người ngã xuống giường, ú ớ gọi mấy đứa con, mà không được, quay lại thì bàn tay đó không còn nửa. Ông chạy 1 hơi ra gian giữa nhà, ré lên rồi ngồi bệt như người vừa chạy cả trăm met mới về vậy, con ông chạy ra, tối đó ông lên cơn sốt, con ông thức canh ông, sợ giữa đêm sốt cao thì biêt mà cứu. Nhưng ông không sao, ngày mai ông ăn hết tô cháo lớn, toát mồ hôi rồi khỏe lại.
Người ông khỏe lắm, sức còn hơn cả thanh niên nữa. Trưa hôm đó, bà Hai về, bà mua đồ hải sản về ăn. Nghe tin ông bị ma hù, bà Hai cứ vui tính chọc ông:
-Ông yếu bóng dzía qué, có tý chuyện mè sợ rồi, cho nó hù ổng dzài lần nữa cho ổng gen dẹ re ( tôi nghe người cam ranh nói toàn chữ a thành e, cá thì thành cé...)
Cả nhà cười tóe lên, ông chú Hai mạnh khỏe vậy nhưng nhát gan lắm, ổng mà đêm nào bà Hai đi làm vắng nhà là khó ngủ, chắc ổng lại thấy lung tung chứ làm gì có ma.
Trưa hôm đó...Tam tang xuất hiện.
Đang trong bữa ăn, thì ông chú Hai đột nhiên gợi ý:
- Tao nhớ má quá bây, lấy 3 cái băng thọt dzô đầu máy quay ba coi nhanh bây.
Ổng nói với con ổng, rồi cô Út cũng đem 3 cuộn băng ra, cuộn đầu tiên là quay cảnh xác cố nằm trên giường, con cháu đứng bên cạnh, ổng xem xong, ổng khóc, vì nhớ má ổng, tội nghiệp, tâm tình của người con sống xa quê, không có cơ hội báo hiếu cho má, giờ nhìn má lìa đời, ổng như xé lòng. Đến bộ thứ 2 quay cảnh nhập quan cho bà cố, đến cảnh đem xác cố vào quan tài, ổng khóc thành tiếng:"huhu má ơi má...", ổng khóc to, rồi đột nhiên, ổng hộc máu, máu trong miệng ông chú Hai cứ thế phun ra, cả nhà chết lặng trước cảnh đó, trên màng hình, đoạn băng vẫn đang chạy những hình ảnh nhập quan. Ông chú Hai chết ngay sau đó, trên đường đưa đi bệnh viện.
Cái chết quá bất ngờ, người trong Cam Ranh điện thoại về báo tin, vậy là đúng 1 tuần, đã có 2 cái tang. Tuy là người theo đạo, nhưng ngoại tôi vẫn biết, sự kiện này không thể xem thường được. Ông chú Hai rất khỏe mạnh, thì làm sao mà chết bất đắt kì tử như vậy được. Cả nhà ngoại tôi lo sợ, ngoại nói với má tôi:
- Bà nội mi với cậu Hai chết cách nhau 1 tuần, không biết có phải trùng tang không nữa.
Má tôi cũng nghi ngờ. Sau khi họp gia đình quyết định, chủ nhật, đúng 3 ngày sau ngày ông cậu Hai mất, má và ngoại bắt xe ra Huế, gặp ông Thùy ( cái ông đt về nhà tôi trước ngày tôi gặp tai nạn ấy), ông này vừa thấy ngoại tôi thì chạy ra đón, rồi mời vào nhà. Ổng không nói gì về chuyện xem bói, chỉ nói lãng đi, cho đến trưa thì dọn cơm ăn, trong giờ ăn, ổng mới nói;
-Anh Hai chết rồi, cái chết này không phải nhẫu nhiên đâu chị, em xem thì thấy mà giúp không được.
Bà ngoại tôi bỗng dưng làm rớt cái chén cơm. Ông Thùy vội lấy khăn lau rồi dừng bữa cơm ở đó, ông dẫn má và ngoại lên nhà trên ngồi nghĩ uống nước, ổng mới nói tiếp:
- Tiếp theo là chị đó, tui đã biết bữa ni chị ra đây, chị đừng lo, vì chị là dâu, nên giúp được, dễ lắm, không cúng kiến gì hết.
Ổng nói xong rồi đưa cho ngoại tôi bộ bài, biểu ngoại sóc đi, sóc nhiều lên, rồi bỏ bộ bài xuống, ổng trải bộ bài ra bàn rồi nói:
- Chị bốc đi, nếu trúng con 2 bích thì mọi chuyện coi như được, còn không thì em cũng chịu.
Ổng nói giọng hơi rưng rưng, ngoại tôi với má tôi thì tim đập thình thịch, chẳng lẽ số phận mình lại quyết định chỉ bởi 1 con bài
Rồi ngoại cũng bốc, bốc nhanh lắm, dở lên dứt khoát lắm......
HAI BÍCH.
trời ơi, ngoại bật khóc, má tôi ngồi bên thì vui nhưng cũng ứa nước mắt. Ông Thùy thì có vẻ như bình thường vậy, ổng thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Được rồi, giờ chị nghĩ ngơi mai về. Em điện thoại ra Cam Ranh với Trà kiệu là xong.
Ổng nhấc đt lên, điện ra Trà kiệu trước, nhà ông bác Năm 1 chuyện:
- Anh lấy theo bao gạo, ra mộ của bà cô ( bà cố tôi ),khoanh quanh 1 vòng tròn rồi bỏ gạo vào, lấp đất lại, không thắp hương gì hết nhé, rồi ra về, chị C ( bà ngoại tôi) bị tam tang nhà mình đó, đi làm liền đi nghe anh.
Sau ngày cố mất 3 ngày, thì tam tang bắt đầu...
Đêm đó, ông chú Hai đang nằm đọc sách ở trên giường. Ông nằm một mình, vì bà cô Hai đi vắng nhà, mấy đứa con của ông thì có phòng riêng cả rồi, nhà ông ở trong Cam Ranh cũng thuộc dạng khá nên rộng lắm, nhưng ở khu heo hút, gần cái chợ. Thời đó nhà ông lợp tôn, rồi có cả laphong bằng tấm tre, loại laphong này mát mẻ hợp với nhà tôn, nhưng có cái là lâu ngày, nó có vài lỗ trên đó, cái lỗ to bằng trái banh tenis thôi, nên ông chưa thay sớm.
Ông đang đọc truyện thì từ trong cái lỗ đó, 1 bàn tay thò ra. Chính ông kể lại cho mấy đứa con ổng nghe, bàn tay dính máu bê bét, da nó không phải màu trắng như người bình thường, nó đen thui, máu thì dính đầy, nó dài, dài lắm, nó thò từ cái lỗ đó ra, ông đang đọc sách che mất cái tầm nhìn lên trên mái nhà, thì nó cầm quyển sách của ông, rồi thả lại vào mặt ông, ông giật mình, nhìn lên thì thầy cái tay đó, nó không rút về, mà cứ lơ lửng trước mặt ông, ông ré không lên tiếng, lăn người ngã xuống giường, ú ớ gọi mấy đứa con, mà không được, quay lại thì bàn tay đó không còn nửa. Ông chạy 1 hơi ra gian giữa nhà, ré lên rồi ngồi bệt như người vừa chạy cả trăm met mới về vậy, con ông chạy ra, tối đó ông lên cơn sốt, con ông thức canh ông, sợ giữa đêm sốt cao thì biêt mà cứu. Nhưng ông không sao, ngày mai ông ăn hết tô cháo lớn, toát mồ hôi rồi khỏe lại.
Người ông khỏe lắm, sức còn hơn cả thanh niên nữa. Trưa hôm đó, bà Hai về, bà mua đồ hải sản về ăn. Nghe tin ông bị ma hù, bà Hai cứ vui tính chọc ông:
-Ông yếu bóng dzía qué, có tý chuyện mè sợ rồi, cho nó hù ổng dzài lần nữa cho ổng gen dẹ re ( tôi nghe người cam ranh nói toàn chữ a thành e, cá thì thành cé...)
Cả nhà cười tóe lên, ông chú Hai mạnh khỏe vậy nhưng nhát gan lắm, ổng mà đêm nào bà Hai đi làm vắng nhà là khó ngủ, chắc ổng lại thấy lung tung chứ làm gì có ma.
Trưa hôm đó...Tam tang xuất hiện.
Đang trong bữa ăn, thì ông chú Hai đột nhiên gợi ý:
- Tao nhớ má quá bây, lấy 3 cái băng thọt dzô đầu máy quay ba coi nhanh bây.
Ổng nói với con ổng, rồi cô Út cũng đem 3 cuộn băng ra, cuộn đầu tiên là quay cảnh xác cố nằm trên giường, con cháu đứng bên cạnh, ổng xem xong, ổng khóc, vì nhớ má ổng, tội nghiệp, tâm tình của người con sống xa quê, không có cơ hội báo hiếu cho má, giờ nhìn má lìa đời, ổng như xé lòng. Đến bộ thứ 2 quay cảnh nhập quan cho bà cố, đến cảnh đem xác cố vào quan tài, ổng khóc thành tiếng:"huhu má ơi má...", ổng khóc to, rồi đột nhiên, ổng hộc máu, máu trong miệng ông chú Hai cứ thế phun ra, cả nhà chết lặng trước cảnh đó, trên màng hình, đoạn băng vẫn đang chạy những hình ảnh nhập quan. Ông chú Hai chết ngay sau đó, trên đường đưa đi bệnh viện.
Cái chết quá bất ngờ, người trong Cam Ranh điện thoại về báo tin, vậy là đúng 1 tuần, đã có 2 cái tang. Tuy là người theo đạo, nhưng ngoại tôi vẫn biết, sự kiện này không thể xem thường được. Ông chú Hai rất khỏe mạnh, thì làm sao mà chết bất đắt kì tử như vậy được. Cả nhà ngoại tôi lo sợ, ngoại nói với má tôi:
- Bà nội mi với cậu Hai chết cách nhau 1 tuần, không biết có phải trùng tang không nữa.
Má tôi cũng nghi ngờ. Sau khi họp gia đình quyết định, chủ nhật, đúng 3 ngày sau ngày ông cậu Hai mất, má và ngoại bắt xe ra Huế, gặp ông Thùy ( cái ông đt về nhà tôi trước ngày tôi gặp tai nạn ấy), ông này vừa thấy ngoại tôi thì chạy ra đón, rồi mời vào nhà. Ổng không nói gì về chuyện xem bói, chỉ nói lãng đi, cho đến trưa thì dọn cơm ăn, trong giờ ăn, ổng mới nói;
-Anh Hai chết rồi, cái chết này không phải nhẫu nhiên đâu chị, em xem thì thấy mà giúp không được.
Bà ngoại tôi bỗng dưng làm rớt cái chén cơm. Ông Thùy vội lấy khăn lau rồi dừng bữa cơm ở đó, ông dẫn má và ngoại lên nhà trên ngồi nghĩ uống nước, ổng mới nói tiếp:
- Tiếp theo là chị đó, tui đã biết bữa ni chị ra đây, chị đừng lo, vì chị là dâu, nên giúp được, dễ lắm, không cúng kiến gì hết.
Ổng nói xong rồi đưa cho ngoại tôi bộ bài, biểu ngoại sóc đi, sóc nhiều lên, rồi bỏ bộ bài xuống, ổng trải bộ bài ra bàn rồi nói:
- Chị bốc đi, nếu trúng con 2 bích thì mọi chuyện coi như được, còn không thì em cũng chịu.
Ổng nói giọng hơi rưng rưng, ngoại tôi với má tôi thì tim đập thình thịch, chẳng lẽ số phận mình lại quyết định chỉ bởi 1 con bài
Rồi ngoại cũng bốc, bốc nhanh lắm, dở lên dứt khoát lắm......
HAI BÍCH.
trời ơi, ngoại bật khóc, má tôi ngồi bên thì vui nhưng cũng ứa nước mắt. Ông Thùy thì có vẻ như bình thường vậy, ổng thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Được rồi, giờ chị nghĩ ngơi mai về. Em điện thoại ra Cam Ranh với Trà kiệu là xong.
Ổng nhấc đt lên, điện ra Trà kiệu trước, nhà ông bác Năm 1 chuyện:
- Anh lấy theo bao gạo, ra mộ của bà cô ( bà cố tôi ),khoanh quanh 1 vòng tròn rồi bỏ gạo vào, lấp đất lại, không thắp hương gì hết nhé, rồi ra về, chị C ( bà ngoại tôi) bị tam tang nhà mình đó, đi làm liền đi nghe anh.
Cả trại giam bật khóc vì hai bao tải của mẹ
Ông bác Năm nghe vậy, thực hiện ngay rồi báo cáo qua đt lại cho ông Thùy, xong xuôi, ông cũng điện thoại vào Nha trang bảo làm y như vậy với mã ông cậu Hai.
Chỉ đạo đâu vào đấy, ông Thùy có vẻ vui hẳn lên, ổng nói với ngoại tôi:
-Được rồi đó chị Hai, ở đây chơi với em nghe, mai mới được về đó.
Thế là sáng mai, Ông Thùy chở bà ngoại và má ra bến xe về Hội An.
Chỉ đạo đâu vào đấy, ông Thùy có vẻ vui hẳn lên, ổng nói với ngoại tôi:
-Được rồi đó chị Hai, ở đây chơi với em nghe, mai mới được về đó.
Thế là sáng mai, Ông Thùy chở bà ngoại và má ra bến xe về Hội An.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét